Nói đến đây, cô ta hung hăng liếc nhìn Chu Dư như muốn lột da xẻ thịt cô, “Kẻo con nhỏ này lại ra ngoài gây chuyện cho anh!”
Chu Dư khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.
Cô nghe theo ý Cố Dã, chỉ cần hôm nay anh không đi đánh nhau là được.
Cô biết Cố Dã luôn coi Thang Mật như em gái.
Còn cô hiện tại với anh chỉ hơn người xa lạ một chút, cũng chỉ vì đứa con trong bụng mà thôi.
Nếu không có đứa bé, có khi còn chẳng bằng người dưng.
Chu Dư tự biết mình đuối lý, trước đây cô đối xử với Cố Dã quá đáng thật.
Còn Thang Mật, cô sẽ từ từ cho cô ta trả giá.
Trần Viên Viên định nói gì đó nhưng Chu Dư khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô nàng im lặng.
Vật cực tất phản, nhất là với kiểu người như Cố Dã.
Cố Dã liếc nhìn Chu Dư, cô đang đứng cạnh anh.
Vẻ mặt cô thẫn thờ, phờ phạc, chẳng có gì khác ngoài sự mệt mỏi.
Trong lòng anh dâng lên một tia khó hiểu.
Lẽ nào Chu Dư không nên cùng Thang Mật xúm vào nịnh bợ hắn sao?
Không lẽ hôm nay cô khó chịu trong người thật?
Cố Dã bỗng dưng thấy hơi chột dạ, anh nói với Thang Mật: “Tùy cô.” Rồi đi về phía chiếc xe máy của mình.
Vung chân lên xe, động cơ gầm rú vang lên, Cố Dã hất hàm về phía Chu Dư, “Lên xe.”
Cố Dã đợi một lúc, bị mấy người phụ nữ đứng ngơ ngác nhìn mình làm cho phát ngượng, bèn tắt máy xe hỏi: “Sao? Không đi nữa à?”
Chu Dư còn chưa lên tiếng, Thang Mật đã chen vào hỏi: “Anh Dã, em ngồi đâu?”
Rõ ràng là Cố Dã vừa nói “Lên xe” với Chu Dư mà, sao anh có thể chở Chu Dư được chứ? Cô ta không muốn đâu.
Thang Mật cũng ghét cay ghét đắng Chu Dư.
Tối hôm đó nếu không phải bỗng dưng có người đến, ông trời run rủi, thì cũng không đến mức......
Cố Dã thản nhiên đáp, “Cô đi đường khác, xe không chở nổi ba người.”
“Em đi đường khác?!” Thang Mật chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không dám tin.
Làm sao anh Dã có thể vì người phụ nữ này mà bỏ rơi cô ta chứ?
Cố Dã nghĩ ngợi, “Hay là cô lái xe chở vợ tôi đi? Tôi đi bộ cũng được.”
Thang Mật: “Cái đó cũng không được!”
Cố Dã hơi mất kiên nhẫn “Tch” một tiếng, “Vậy cô muốn thế nào? Hay là mỗi người đi một xe?”
Thang Mật vội vàng xua tay, “Em không có ý đó......”
Cô ta còn chưa dứt lời, Chu Dư đã cắt ngang: “Em không ngồi xe máy.
Bụng em giờ to, không tiện.”
Cô nhớ Cố Dã chạy xe như bay.
Cô đang mang thai mà ngồi lên xe của anh, e là người chưa tới bệnh viện thì con đã rơi ra đất rồi.
Hơn nữa cô biết Thang Mật đang có ý gì, chẳng phải là muốn được ngồi chung xe với Cố Dã sao? Thật ra, chỉ cần không đánh nhau ầm ĩ, thì mấy chuyện này Chu Dư đều có thể nhắm mắt cho qua.
Chuyện của Thang Mật, để sau tính sổ cũng không muộn.
Chu Dư thầm nghĩ, hay là đợi bọn họ đi rồi cô gọi taxi cũng được.
Cô đâu có ngu mà tự đi bộ.
Cố Dã lại “Tch” một tiếng, ánh mắt lướt qua Chu Dư, khẽ lẩm bẩm: “Phiền phức.”