Thang Mật còn chưa kịp vui mừng khi nghe câu đó thì đã bị ném cái gì vào lòng.
Cô ta nhìn vật vừa bị ném, ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi: “Sao vậy anh Dã? Em lái xe à?”
Là chìa khóa xe của Cố Dã, móc khóa vẫn là do cô ta làm.
Nhưng mà cái thứ này thì cô ta cũng phải cố gắng lắm mới móc lên được.
Cứ như thể Cố Dã dùng nó là có thể chứng minh điều gì vậy.
Cố Dã cũng chẳng quan tâm, chỉ là thấy xấu hổ.
Mấy cái suy nghĩ của con gái con đứa anh mù tịt.
Anh ném cái này thì cô ta lại làm cái khác, anh thấy phiền nên thôi không thèm ném nữa.
Cố Dã phán một câu xanh rờn: "Mới bảo là kỵ sĩ mà, lên ngựa phi đi!"
Dứt lời, anh vẫn chưa yên tâm, dặn dò thêm: "Cẩn thận đấy, ngã sứt đầu mẻ trán là tôi đây không tha đâu!"
Nói rồi phất phất tay về phía Chu Dư: "Thế này là đi được chưa hả?"
Chẳng nói gì đến Thang Mật, ngay cả Chu Dư cũng chẳng ngờ nổi mạch não của Cố Dã lại chạy theo hướng này.
Trong lòng cô thầm than thở một phen, xem ra kế hoạch một mình cô tự biên tự diễn coi như đổ sông đổ bể rồi.
Thang Mật còn chưa kịp vui mừng ra mặt thì đã nghe thấy Cố Dã gọi lại: "Ê, cọ xát cái gì mà cọ xát, không được đi!"
Chu Dư thấy anh chẳng biết từ lúc nào đã lôi cả ô ra che nắng, trong lòng thầm mắng một câu: Đúng là gã đàn ông miệng độc tim mềm!
Cô vội vàng chào tạm biệt Trần Viên Viên.
Sau đó chạy như bay đuổi theo Cố Dã, rồi thản nhiên đứng vào chỗ râm mát dưới tán ô.
Cố Dã là loại người sẽ che ô khi trời nắng sao? Anh ngay cả lúc mưa còn chẳng buồn dùng ô ấy chứ!
Thấy Chu Dư "tự giác" đứng vào chỗ mát, khóe miệng Cố Dã khẽ nhếch lên.
Anh thản nhiên buông một câu: "Giỏi kiếm chỗ mát ghê nhỉ?"
Chu Dư chẳng chút ngại ngùng mà khen: "Ông xã tốt nhất!"
Sau đó, cô rất tự nhiên khoác tay Cố Dã, tay còn lại của anh đang cầm ô.
Cố Dã bỗng chốc cứng đờ, liếc nhìn cánh tay bị giữ chặt.
Hàm răng anh nghiến chặt, sau đó cố gắng dời mắt đi chỗ khác.
Thôi được rồi, hôm nay cô không được vui, anh không chấp nhặt.
Thang Mật nhìn hai người trước mặt diễn cảnh tình chàng ý thiếp, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng mắng chửi Chu Dư là hồ ly tinh, động cơ muốn cưa đổ Cố Dã kêu ầm ầm như sấm.
Ai ngờ hai người phía trước cứ như điếc lác, vẫn bình thản bước đi, ung dung tự tại.
Cố Dã rất muốn quay đầu lại, anh sợ động cơ của mình bị Thang Mật chơi cho hỏng mất.
Nhưng mà anh cảm thấy toàn thân mình lúc này như con rối gỗ bị giật dây, đầu dây bên kia đang nằm gọn trong tay Chu Dư.
Chính là chỗ tay mà cô đang khoác tay anh.
Chu Dư cũng muốn quay đầu lại lắm chứ.
Nói thật, khoác tay Cố Dã như thế này, thật sự rất không tự nhiên.
Tuy rằng cô biết, cô cũng đủ quen thuộc với Cố Dã rồi.
Nhưng giờ phút này, quan hệ giữa cô và anh...
Thật ra thì cũng chẳng thân thiết gì cho cam, thậm chí có chút đường đột.
Chỉ là cô không hiểu, sao Cố Dã không gỡ tay cô ra?