Có lẽ Cố Dã thích uống nước ngọt là từ hồi anh đi làm ở công trường.
Cũng đúng thôi, dân lao động chân tay mà, uống chút nước ngọt cho thoải mái.
Trên đường về, Chu Dư chăm chú nhìn bảng giá, sau đó trước khi xuống xe đã lén nhét tiền vào lòng bàn tay Cố Dã, còn chu đáo mỉm cười.
Cô biết đàn ông đều sĩ diện.
Lúc trước khi gã tài xế kia nói Cố Dã để vợ trả tiền thì snh có vẻ hơi khó chịu, nên cô đã chuẩn bị trước.
Cố Dã nhìn Chu Dư một cái thật sâu, sau đó đưa tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Sau khi xuống xe, đi ngang qua một tiệm sữa, Cố Dã bỗng khựng lại.
Sau đó lại bực bội nhớ ra mình đã đưa hết tiền rồi, thế là lại tiếp tục đi.
"Khoan đã!" Chu Dư đột nhiên gọi anh lại.
Cố Dã quay đầu lại, trên mặt vẫn là biểu cảm lãnh đạm thường ngày khi nhìn Chu Dư, "Gì thế?"
Chu Dư đứng trước cửa tiệm sữa, mỉm cười ngọt ngào, "Cố Dã, anh có muốn uống sữa bò không? Em mua cho."
Cô vừa nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của anh đấy nhé.
Trông cũng dễ yêu ghê.
Ánh mắt Cố Dã hơi lảng tránh, hàng lông mày sắc như kiếm hơi nhướn lên, Vốn định nói anh không uống thứ đồ chơi này.
Sữa bò là dành cho con nít, anh đâu phải con nít.
Thế mà trong miệng lại buột ra, "Ừ, nếu không phiền thì mua loại không đường ấy, ngày nào cũng mua nhé."
Chu Dư có hơi bất ngờ, hóa ra bây giờ Cố Dã lại thích uống sữa bò sao?
Đôi mắt cô lại cười cong thành hình trăng khuyết, "Được."
Chốt đơn xong xuôi, thỏa thuận xong chuyện mỗi ngày giao sữa.
Chu Dư nhìn sắc mặt Cố Dã có phần ôn hòa hơn, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Trở lại một đời, cô muốn cùng Cố Dã sống hòa thuận.
Không nói đến chuyện cả đời bên nhau, ít nhất hiện tại có thể chung sống tốt đẹp là được.
Hơn nữa, số tiền này vốn dĩ là của Cố Dã, lấy tiền của anh để lấy lòng anh, chuyện tốt như vậy cô đương nhiên là rất bằng lòng rồi.
Cô vốn dĩ cũng muốn đặt thêm một suất cho mình, nhưng mà giá sữa tươi không rẻ.
Số tiền cô mang theo từ trong ngăn kéo cũng chẳng còn bao nhiêu.
Tiền đi khám thai vừa rồi cũng là Cố Dã trả.
Thậm chí, Chu Dư còn cảm thấy tiền trong ngăn kéo nói không chừng cũng là của Cố Dã.
Cô đang tiêu tiền của người khác, ở nhà của người khác.
Nếu như không hề áp lực gì với cuộc sống xa xỉ như vậy.
Chu Dư cảm thấy bản thân không làm được.
Trừ phi là tiền của chính cô.
Tiền của chính mình?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Dư sáng lên.
Đúng vậy, tại sao cô không thể tự mình kiếm tiền? Chẳng lẽ thật sự phải dựa vào Cố Dã nuôi cô sao?
Chưa kể hiện tại mối quan hệ của cô và Cố Dã còn chưa đến mức cô có thể yên tâm thoải mái mà tiêu tiền của hắn, quan trọng là cô căn bản không biết Cố Dã kiếm được bao nhiêu tiền, có ổn định hay không.
Cô không tới mấy tháng nữa là sinh rồi, sinh con phải tốn rất nhiều tiền, quan trọng là nếu cô lại gặp phải tình cảnh như kiếp trước...
Chu Dư bất giác rùng mình một cái, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cái chết đau đớn ở kiếp trước như một vết sẹo in sâu trong tâm trí cô.