Cố Dã còn chưa kịp trả lời, bác Lý đã bắt đầu mắng Mã Diễm: "Sao con lại bất cẩn thế hả? Mấy hôm trước Cố Dã vừa mới sửa xong cho con đấy, sao lại hỏng rồi? Con đừng có dùng nữa!"
Mã Diễm bĩu môi, lí nhí không dám nói gì, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Cố Dã đầy mong đợi.
Cố Dã vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy bác Lý liên tục nháy mắt với mình, đành gật đầu: "Ừm."
"Cảm ơn anh, anh Cố Dã! Tạm biệt anh!" Mã Diễm vui mừng vẫy tay chào.
Bác Lý cũng cười nói: "Cố Dã à, lại phải làm phiền con rồi, lần sau bác sẽ cho người mang sang ít gạo mới!"
Vợ chồng bác Lý mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở chợ, ngoài ra còn bán thêm các loại gia vị.
Tuy cửa hàng nhỏ nhưng khách ra vào cũng khá đông.
Bác Lý lại là người hào phóng, mỗi lần có gạo mới đều chia cho hàng xóm xung quanh một ít coi như là quảng cáo.
Tiếng lành đồn xa, việc buôn bán ngày càng thuận lợi.
Cố Dã không muốn nợ ân tình, liền nói: "Không cần đâu ạ, con cảm ơn."
Nói xong, anh lấy chiếc máy nghe nhạc trong túi ra rồi bỏ đi.
"Cái con bé này, lần sau mà hỏng nữa thì đừng có nghe nữa, phiền người ta mãi!" Bác Lý vỗ nhẹ vào lưng con gái, tuy nói vậy nhưng bà cũng không nỡ dùng sức.
Mã Diễm cười hì hì kéo tay mẹ nũng nịu: "Thế thì lần sau mẹ cho anh Cố Dã nhiều gạo hơn nhé!"
Bác Lý đáp: "Không cần con nói mẹ cũng sẽ cho thêm, nhìn Tiểu Dư nhà người ta gầy yếu thế kia, lại còn đang mang thai nữa chứ!"
Mã Diễm bĩu môi, nói nhỏ: "Cũng phải, còn có Chu Dư nữa."
"Con nói gì thế?" bác Lý không nghe rõ.
"Không có gì đâu mẹ, con đi làm bài tập đây!" Nói xong, Mã Diễm chạy biến đi.
Thấy Cố Dã trở về, Chu Dư ánh mắt sáng lên.
Cô mỉm cười vẫy tay với anh: "Nhanh lên, ăn cơm thôi!"
Cố Dã liếc nhìn bàn ăn, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng giọng điệu lại tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Lần sau em tự ăn trước đi, không cần chờ tôi."
Chu Dư không để ý đến giọng điệu của anh, cô cảm thấy dù Cố Dã đối xử với mình thế nào cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng trước đây thái độ của cô với anh còn tệ hơn.
Cô tủm tỉm gắp một miếng cá nhỏ vào bát Cố Dã, nói: "Đương nhiên là phải chờ anh rồi, anh là..."
"Là gì?" Cố Dã khẽ nhíu mày, trong mắt thậm chí còn ánh lên tia mong đợi.
Chu Dư mím môi, giọng nhỏ dần: "Anh là chiến hưu của em, nào có chuyện chiến hữu chưa về đã tự ý ăn cơm trước chứ?"
Cố Dã tỏ vẻ không vui: "Đồng đội gì chứ? Em muốn đánh nhau à?"
Anh có cảm giác như cô vừa định thốt ra hai chữ đó.
Chu Dư vội vàng giải thích: “Người ta vẫn nói sinh con nuôi con chẳng khác nào ra trận.
Chúng ta cùng nhau sinh con, cùng nhau nuôi con, dĩ nhiên là chiến hữu rồi!”
Nói xong cô thấy cũng đúng, còn tự gật gù tán thành.
Cố Dã không mấy hài lòng với từ “chiến hữu”, nhưng khi nghe Chu Dư vui vẻ nói “cùng nhau sinh, cùng nhau nuôi”, trong lòng anh lại dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.
“Ăn cơm thôi.” Anh bưng bát cơm lên, gắp một miếng to rồi đưa vào miệng.