Thập Niên 90 Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi


Chu Dư cũng không để ý, cô lau tóc ở phòng khách một lát, nhìn qua khe cửa phòng Cố Dã một cái, rồi cũng trở về phòng mình.

Nhà Cố Dã có hai gian phòng, một gian là phòng của bố mẹ Cố Dã trước đây, rộng rãi.

Bên trong có một chiếc giường, một cái bàn và thậm chí còn có một chiếc quạt.

Gian còn lại trước đây là phòng chứa đồ, không có cửa sổ.

Hơn nữa do nhà lâu ngày không sửa chữa nên ngày mưa còn bị dột.

Tuy rằng đã được dọn dẹp từ lâu, nhưng đồ đạc bên trong vẫn chưa được dọn sạch sẽ.

Ngày thường Cố Dã cũng lười dọn dẹp, vừa nhỏ vừa bừa bộn.

Một tấm ván gỗ, hai cái ghế đẩu, trên đó trải một tấm thảm, chính là giường của Cố Dã.

Chu Dư bật quạt hong tóc, nhớ đến căn phòng của Cố Dã, trong lòng bỗng dưng có chút băn khoăn.

Một ý nghĩ mơ hồ nảy lên trong lòng Chu Dư, nhưng chẳng mấy chốc đã bị cô gạt đi.

Cô nghĩ, cùng lắm thì ngày mai đi giúp anh dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ một chút.

Nanh tiện sửa sang lại căn nhà, rồi mua thêm một cái quạt nữa là được.

Nghĩ đến đây Chu Dư an tâm panh nào, ngồi xuống trước bàn chuẩn bị chải đầu.

Rồi lại nhìn thấy bình sữa bò kia.

Cảm giác bồn chồn lại trỗi dậy.



Không biết đã cầm bình sữa bò bao lâu, Chu Dư cảm thấy nó đã gần bằng nhiệt độ lòng bàn tay mình.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô như bừng tỉnh, lập tức đứng dậy.

Cô ném đại bình sữa bò, mở cửa đi ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy?" Cố Dã vừa lau tóc vừa hỏi, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa phòng mình, như thể chuẩn bị đi vào nghỉ ngơi.

Người đàn ông vừa tắm xong mặc một chiếc áo thun trắng, cơ bắp trên cánh tay hiện lên những đường cong hoàn mỹ đến khó tin.

Trên mặt còn vương vài giọt nước chưa lau khô.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, đôi mắt phượng của anh hơi nheo lại.

Đôi đồng tử sâu thẳm như hắc diệu thạch, mang theo vẻ xa cách nanh nhạt.

Quả thực là người như tên, vừa hoang dã vừa tuấn tú.

Chu Dư né tránh ánh mắt anh, vừa rồi trong đầu còn đang nghĩ ra đủ lý do, lúc này gặp Cố Dã lại có chút chùn bước.

Thật lòng mà nói, nếu cô mà buột miệng: “Hay là chúng ta ngủ chung nhé?” hoặc “Phòng anh có vẻ buồn quá, ngủ với em cho vui.” thì cô chắc mẩm Cố Dã sẽ từ chối thẳng thừng.

Cô dường như thường xuyên quên mất rằng, ở dòng thời gian hiện tại, cô và Cố Dã sống như hai người xa lạ.

Nghĩ lại thì, hôm nay Cố Dã đối với cô đã đủ kiên nhẫn, thậm chí… còn tốt hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Vì thế Chu Dư vội vàng sửa lời: “Hay là chúng ta đổi phòng đi? Giường của anh nhìn nhỏ quá, chắc anh ngủ không thoải mái đâu, em ngủ thì vừa… Hơn nữa, đây là nhà của anh mà!”

Cố Dã thoáng vẻ kinh ngạc trên mặt, vội vàng quay vào phòng, bỏ lại một câu “Không cần.”

Chu Dư xoa xoa bụng, nhìn cánh cửa phòng đóng im lìm mà thở dài, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải dọn dẹp nhà cửa cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui