Người phụ nữ cười lớn, sau đó nói: “Em ơi, giá đó chị lấy hàng còn không được mà.
Hay là em không chê thì chị giới thiệu cho một cửa hàng đồ cũ, chắc tầm hai mươi là mua được.
Toàn đồ đã qua sử dụng, nhưng vẫn chạy tốt, em thấy sao?”
Chu Dư mỉm cười đồng ý ngay.
Thời buổi này, đồ điện dùng được vài năm là hỏng, lại là lúc giá cả đang cao, Chu Dư biết bà chủ cũng có lòng tốt, còn chỉ cho cô đường lui.
Cuối cùng, cô chi 22 tệ, vác về nhà một chiếc quạt cũ kỹ, bám đầy bụi bẩn, cánh quạt bên trong còn hoen gỉ.
Nhưng mà chiếc quạt này cô vừa thử rồi, vẫn chạy tốt.
Chỉ cần về nhà lau chùi sạch sẽ là được.
Về đến nhà, cô tắm rửa sạch sẽ mồ hôi, sau đó đặt chiếc quạt máy vào phòng mình.
Còn chiếc quạt nhìn mới hơn thì Chu Dư mang vào phòng Cố Dã.
Vừa bước vào phòng, Chu Dư thiếu chút nữa bị luồng khí nóng như lò lửa hun đốt ập tới.
Họ sống ở thành phố ven biển, hiện đang là mùa hè, ngoài trời nóng như đổ lửa.
Phòng của Chu Dư còn đỡ, vì có cây cối che chắn.
Còn căn nhà của Cố Dã thì phơi nắng cả ngày.
Ngoài trời 38 độ, phòng anh ít nhất cũng phải trên 40 độ.
Thêm vào đó, phòng anh chất đầy đồ đạc, trông rất chật chội.
Chu Dư thấy chua xót vô cùng, không nói hai lời, xắn tay áo vào dọn dẹp.
Nhưng trước khi bắt tay vào việc, cô không quên ăn chút đồ lót dạ.
Cô biết mình cần phải chú ý dinh dưỡng, ăn ít đi nhưng chia thành nhiều bữa hơn.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng đồ đạc lại chất đầy, Chu Dư dọn dẹp cả buổi sáng mà mới được một nửa.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, lau mồ hôi nghỉ ngơi một lát rồi lại tất bật đi nấu cơm.
Hôm nay Chu Phóng sẽ đến, nghĩ đến đây Chu Dư cảm thấy rất vui.
Tuy rằng với Chu Phóng mà nói thì hai chị em mới xa nhau chưa đầy hai tháng.
Nhưng đối với Chu Dư, cô đã nhiều năm rồi chưa được gặp em trai một cách tử tế.
…
“Chú Hồ, như vậy là được rồi chứ ạ?” Cố Dã từ trên một chiếc xe tải lớn bước xuống, tùy ý lau mồ hôi trên mặt, đứng dậy.
Hồ Sơn thậm chí còn chưa kịp quay đầu lại, “Chú tin con.
Con nói được là làm được.”
Nhưng như nhớ ra điều gì đó, ông nhịn không được mà nhìn Cố Dã, “Thằng nhóc này, con rốt cuộc nghĩ thế nào mà lại đến đây làm việc? Ngày thường gọi con thế nào cũng không đến, có tiền cũng không thèm.
Con nói xem mày là cái loại người lông bông lang bang gì?”
Tuy lời nói là vậy, nhưng trong giọng nói của Hồ Sơn không hề có chút trách cứ nào.
Ngược lại, vẻ mặt ông còn rất vui mừng.
Cố Dã thông minh, từ nhỏ đã không có bố.
Bà nội anh vì kiếm tiền hưu trí mà phải đi làm những công việc lặt vặt bên ngoài.
Cho nên Cố Dã từ nhỏ lớn lên ở xưởng sửa chữa của Hồ Sơn.
Lý do quan trọng nhất khiến Hồ Sơn yêu quý Cố Dã chính là vì anh rất thông minh.
Cố Dã khi còn nhỏ nhìn Hồ Sơn sửa xe là có thể học theo, lớn lên còn có thể tự tìm tòi học hỏi.
Những vấn đề khiến Hồ Sơn đau đầu hỏi Cố Dã đều có thể dễ dàng giải quyết.