Thập Niên 90 Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi


Lúc Cố Dã từ nhà vệ sinh ra thì mọi người đã ngồi vào bàn ăn, Chu Phóng và Chu Dư ngồi ngay ngắn như đang đợi anh.

“Anh rể, mau lại đây!” Thấy Cố Dã, Chu Phóng vội vã vẫy tay.

Cố Dã khẽ nhếch môi, bước tới.

Chu Phóng vừa nhìn thấy Cố Dã đã không thể chờ đợi thêm, vất vả cả buổi sáng, nói không đói là giả!

Cậu gắp một miếng thịt gà cho vào miệng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

Chu Dư vừa dặn dò Chu Phóng ăn chậm một chút, vừa “Bang!” một tiếng đặt lon nước tăng lực đã chuẩn bị cho Cố Dã, “Uống đi, ngoài trời nóng lắm phải không?”

Cô nghĩ, nếu sữa bò là mua cho cô, vậy chắc Cố Dã vẫn thích uống nước có ga.

Dù sao Chu Phóng cũng thích, nên cô tiện tay mua thêm một lon.

Cố Dã không uống ngay, anh nhìn lon nước cạnh bát cơm của Chu Dư, “Em không uống à?”

Chu Dư ngẩn người, sau đó mỉm cười, “Em uống nước lọc.”


Hóa ra anh vẫn nhớ lời bác sĩ dặn cô không được uống nước có ga, ánh mắt Chu Dư nhìn Cố Dã không khỏi dịu dàng hơn.

Bị Chu Dư nhìn đến mức không thoải mái, Cố Dã cầm lon nước ngọt đưa tới, ngửa cổ tu ừng ực vài ngụm rồi mới động đũa.

“Anh rể, thế nào? Chị dâu nấu ăn ngon không?” Bao tử trống rỗng được lấp đầy, Chu Phóng cũng ăn chậm lại, còn muốn nhân cơ hội này mà khoe khoang trước mặt Cố Dã một chút.

Cố Dã ngước mắt lên, không chút do dự đáp: “Thật sự rất ngon, cậu ăn nhiều một chút.”

Chu Phóng gặm thêm một miếng sườn, “Đúng vậy, đâu phải ngày nào cũng được ăn đâu, hôm nay phải ăn nhiều một chút mới được!”

Nghe Chu Phóng nói vậy, Chu Dư bất giác khựng người.

Cô nhìn Cố Dã, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của anh.

Nghĩ ngợi một hồi, Chu Dư đành nuốt lời định nói xuống, chỉ dịu dàng gắp thức ăn cho Chu Phóng, “Phải ăn nhiều một chút, em xem em gầy như thế này.”

Cô vốn định rủ Chu Phóng đến nhà ăn cơm, nhưng đây không phải nhà cô.

Bản thân còn chưa kiếm ra tiền, cứ ăn bám Cố Dã thế này, cô cũng ngại.

Trước đó Cố Dã đã không vui khi cô đưa tiền cho mẹ kế.


Trong lòng anh, cô đã bị gán mác “ngu hiếu” rồi.

Giờ mà kêu em trai thường xuyên đến nhà ăn cơm, Cố Dã sẽ nghĩ cô là “yêu quái bám đuôi em trai” mất.

Tuy rằng cô của hiện tại không phải cô của kiếp trước, không thể nào đưa tiền cho bố và mẹ kế nữa, nhưng Cố Dã thì chưa chắc đã nghĩ như vậy.

Lần trước đưa tiền cũng là chuyện của tuần trước rồi.

Chu Dư thầm nghĩ, chờ cô kiếm được tiền, cô sẽ đường đường chính chính nói ra lời này.

Cố Dã nhìn Chu Dư, anh biết cô muốn nói gì.

Anh cũng không để tâm, cùng nhau ăn cơm thì cứ cùng nhau ăn cơm thôi.

Nhưng Chu Dư lại không nói ra, chỉ cùng Chu Phóng trò chuyện phiếm.

Cố Dã thấy kì lạ, bình thường cô muốn gì là nói thẳng ra luôn mà? Sao hai ngày nay lại e dè thế này?

“Sao thế?” Chu Phóng nhìn Cố Dã nhướn mày, lúc này Chu Dư mới phát hiện Cố Dã đang nhìn mình, cô hơi bối rối.

Sau khi hỏi xong, cô đưa tay sờ lên mặt, tự hỏi xem có phải trên mặt mình dính gì bẩn không.

Cố Dã vội vàng quay mặt đi, tai đỏ ửng, “Không có gì, ăn cơm đi.”

Anh liếc mắt nhìn về phía góc phòng khách, nơi chất đống đồ lặt vặt vốn dĩ thuộc về phòng anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận