Chu Dư mím môi, nhìn em trai như vậy, hốc mắt cô bắt đầu đỏ lên, “Ở bên ngoài bớt gây chuyện với người khác, tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Đi làm nhất định phải chú ý an toàn.
Đúng rồi, mũ bảo hộ nhất định không được bỏ đâu.
Đừng thấy nó xấu, lúc nguy cấp nó có thể cứu mạng em đấy!”
Dứt lời, cô len lén liếc mắt nhìn chiếc xe máy trong sân của Cố Dã, thấy mũ bảo hiểm của Chu Phóng treo trên đó mới an tâm.
Cậu luôn mang theo mũ bảo hộ bên mình, chứng tỏ ngày thường cũng luôn đội.
Thấy chị gái rưng rưng nước mắt, Chu Phóng luống cuống, “Chị, em không sao đâu mà chị khóc, em chỉ bị thương nhẹ thôi, không chết được đâu.
Chị cầm lấy số tiền này đi, em phải về làm việc tiếp đây.”
Nghe thấy chữ “khóc”, trong lòng Cố Dã bỗng chùng xuống.
Sau đó, anh nhíu mày, nhanh chóng bước đi.
Tình thân ruột thịt thật đáng quý, chỉ cần thằng em trai bị thương một chút thôi mà cô đã khóc lóc đến thế này.
Chu Dư đưa tay lau nhẹ đôi mắt, vừa rồi cô bất giác rơi lệ vì lo lắng cho số phận của Chu Phóng.
“Chị có tiền rồi, em cầm lấy mà tiêu, nhớ ăn uống đầy đủ đấy! Còn nữa, đi cắt tóc đi, thanh niên trai tráng phải chú ý ngoại hình một chút.”
Thấy sắc mặt Chu Dư đã dịu lại, Chu Phóng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không để ý đến lời cô dặn, nhét vội phong bì vào tay chị rồi xoay người bỏ chạy.
“Em đi đây, hẹn gặp lại chị!”
Chu Dư định đuổi theo, nhưng nghĩ đến cái thai trong bụng, cô đành đứng chôn chận tại chỗ, nhìn phong bì trong tay mà thấy nặng trĩu.
Cô biết đây là số tiền công sức mà Chu Phóng vất vả kiếm được.
Cô thầm nghĩ, sẽ dành dụm số tiền này để sau này lo cho Chu Phóng học đại học.
Bản thân Chu Dư đã phải bỏ học giữa chừng để đi làm, cô không muốn Chu Phóng cũng giống mình.
Dù cuộc sống khó khăn đến đâu, cô vẫn luôn cố gắng để Chu Phóng được đến trường.
Cho đến khi cô mang thai, buộc phải kết hôn thì Chu Phóng nhất quyết bỏ học.
Nếu không thì năm nay cậu đã thi đại học rồi.
Trong thâm tâm, Chu Dư vẫn mong muốn Chu Phóng quay lại trường học, nhưng hiện tại người đưa tiền cho gia đình là Cố Dã, cô không thể mở lời được.
Cô xoa xoa bụng, nghĩ đến mớ nguyên liệu nấu ăn trong bếp, lại cảm thấy gánh nặng mưu sinh đè nặng trên vai.
Thấy Chu Phóng đã đi khuất, Cố Dã liếc nhìn Chu Dư rồi lau tay, bước đến chỗ chiếc xe máy.
Chu Dư theo phản xạ hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Cố Dã chỉ vào kính chiếu hậu của mình, “Kia kìa.”
Nhìn thấy chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, Chu Dư bật cười, “Thằng nhóc này.”
Sau đó, cô vẫy tay với Cố Dã, “Vậy phiền anh một chuyến, tối nay anh về ăn cơm chứ?”
“Ừ.” Lần này Cố Dã không chút do dự.
Cơm nhà còn ngon hơn cơm tiệm, tội gì mà không ăn.
Nhưng mà, có nên nghe theo lời bác Lý hôm trước, sắm cái máy hút mùi không nhỉ?
Thấy Cố Dã cũng đã rời đi, Chu Dư đi dạo vài vòng trong phòng khách rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhưng cô mãi vẫn chưa chợp mắt được, tiếng ve sầu ngoài kia kêu inh ỏi, tiếng quạt cũ cũng rì rầm bên tai.
Cô thở dài, đứng dậy, định bụng dọn dẹp nhà cửa một lượt rồi tranh thủ ra chợ.
Giờ này có khi còn nhặt được món đồ rẻ.