Vì vậy, cho đến nay, những món hời lớn đều do Cố Dã giành lấy, nhưng không ai dám ý kiến.
Người có bản lĩnh thì được ăn phần ngon, kẻ không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn nhặt chút xương vụn mà gặm.
Cũng có thể nếm thử mùi vị của thịt.
Nhưng tiền lớn không phải ngày nào cũng kiếm được, cũng phải xem vận may.
Nên ngoài việc thu mua linh kiện, Cố Dã còn thu mua thêm cả giấy vụn.
Nhưng số tiền này Cố Dã đều chia cho đám đàn em, coi như tiền công trông coi cửa hàng.
Hôm qua vận may khá tốt, kiếm được hơn một trăm tệ.
Nói đến đây Cố Dã lại sờ túi có chút bực bội.
Trong đó còn hai mươi tệ kiếm được từ trưa, cũng đưa hết cho Chu Dư rồi.
Chỉ mong cô đừng làm “tiên nữ rải tiền” nữa, ít nhất cũng nên đến để anh được mời cơm vài bữa chứ?
Cố Dã không nói chuyện này cho bà nội và mọi người ở xưởng Hồ Sơn biết.
Họ vẫn luôn mong Cố Dã có thể tiếp quản xưởng sửa chữa, nếu biết anh ra ngoài thu mua phế liệu chắc chắn sẽ càm ràm.
Nhưng thỉnh thoảng anh cũng đến xưởng sửa chữa phụ giúp, nếu không thì tiền cũng không có cách nào kiếm ra.
Càng không thể nói với Chu Dư, trước hết là vì mối quan hệ của họ rất bình thường.
Trước đây còn chẳng nói chuyện được với nhau, nói gì đến chuyện này.
Hơn nữa, anh cũng không chắc khi nói với Chu Dư liệu cô có khinh thường nhìn mình hay không.
Cô có vẻ rất thích sạch sẽ, trên người lúc nào cũng thơm tho.
“Anh Dã!” Nghe thấy tiếng xe của Cố Dã, Thang Mật liền chạy ra chờ, thấy Cố Dã đi tới, mắt cô ta sáng lên.
Cố Dã gật đầu, “Cô không đi làm à?”
Thang Mật cũng có công việc riêng.
Nhưng gia đình cô ta khá giả, bố cô ta lại có quan hệ rộng, nên cô ta thường xuyên trốn việc.
Hễ trốn việc là lại chạy đến bãi phế liệu.
Cố Dã thật sự không hiểu nổi, một cô gái như vậy, sao lại thích đến chỗ như thế này.
Thang Mật chạy đến định khoác tay Cố Dã, Cố Dã liền né sang một bên, nhăn mũi nói: “Cô ở đây bao lâu rồi? Hôi chết đi được.”
Cố Dã lại liếc nhìn tay mình, nói: “Tôi đã nói với cô rồi.
Chúng ta đều đã lớn rồi, đừng có lúc nào cũng giống như hồi bé nữa.”
Thang Mật sững người, trong lòng chùng xuống.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Dã nói với cô ta như vậy.
Tuy rằng mỗi lần cô ta đều làm lơ, mặt dày bám lấy anh nhưng bị nói nhiều, trong lòng cô ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta bĩu môi, tỏ vẻ không vui, “Anh là anh trai em mà.
Hơn nữa, chẳng phải bà nội đã dặn anh phải chơi với em sao!”
Cố Dã không nhìn cô ta, bước vào trong, giọng nói lạnh nhạt vọng lại: “Chơi cái gì mà chơi? Tôi không có hứng thú, sau này cô có thể chơi với con của tôi.”
Nhớ đến đứa con đang lớn lên, trong lòng Cố Dã bỗng chốc mềm nhũn, không hiểu sao lại thốt ra câu nói đó.
Cố Dã không phải người tâm tư phức tạp, chuyện tình cảm lại càng không hiểu gì.
Trước đây khi còn sống ở khu tập thể của nhà máy, mẹ anh bảo anh dẫn Thang Mật đi chơi cùng, anh liền dẫn cô ta đi theo.