Cố Dã đã bị dồn vào góc tường, anh đang suy nghĩ xem có nên trực tiếp đẩy Thang Mật ra không, dù sao mọi người đều là anh em.
Tạ Lão Lục cầm đồ đi đến, nhìn thấy Thang Mật, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, liền hỏi Cố Dã: “Anh Dã, chị dâu sao rồi? Khỏe chứ?”
Hôm qua Chu Dư gọi Cố Dã đi, nói thật lòng thì mọi người đều khó chịu.
Vất vả lắm mới tụ tập được nhiều người như vậy để cho Lưu Cảnh Thiên một bài học, kết quả lão đại lại bị gọi đi mất.
Thật là chuyện gì vậy chứ?
Nhưng khi nhìn thấy Thang Mật bị bạn của Chu Dư cắn một cái, mấy huynh đệ lại cảm thấy rất hả hê.
Nhất là Tạ Lão Lục.
Vì Tạ Lão Lục là người được Cố Dã giúp đỡ nhiều nhất nên Thang Mật liền vin vào cớ đó mà sai bảo anh ta đủ điều.
Tạ Lão Lục tuy khó chịu nhưng thân là nam nhi đại trượng phu, không thể vì chuyện cỏn con này mà đi mách lẻo với Cố Dã nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Điều này khiến Thang Mật vô cùng khó chịu, cô ta quyết không thể bỏ qua cơ hội này.
Nghe Tạ Lão Lục nói xong, Thang Mật lập tức tiến lại gần, đôi mắt lộ vẻ canh ghét xen lẫn chút tò mò.
Cố Dã không để ý lắm, thấy cô ta đi xa liền từ một góc bước ra.
Anh nhận lấy chiếc máy nghe nhạc từ tay Tạ Lão Lục, thản nhiên đáp: “Tốt.
”
Câu trả lời ngắn gọn này khiến cả ba người có mặt đều ngạc nhiên, từ bao giờ Cố Dã lại có thể bình thản nhắc đến người phụ nữ kia như vậy?
Bình thường anh chỉ đáp cho xong chuyện là may lắm rồi.
Tạ Lão Lục cũng chỉ thuận miệng hỏi để chọc tức Thang Mật, nào ngờ đâu lại phát hiện ra điểm bất thường.
Cố Dã lúc này chỉ chăm chú vào chiếc máy nghe nhạc trên tay.
Cố Dã thầm thở dài, bên ngoài thì nhìn có vẻ ổn nhưng bên trong đã hỏng hóc gần hết.
Không biết chủ nhân của nó đã làm gì mà lại ra nông nỗi này.
Thang Mật hừ lạnh: “Sao mà không tốt cho được? Tiền của anh Dã đều bị cô ta vét sạch rồi, chắc chắn là một mình tiêu xài hoang phí lắm.
”
Vương Mặt Rỗ cười ha hả: “Chuẩn đấy, nhìn cô ta có giống kiểu được ăn ngon mặc đẹp không?”
Mặc trên người bộ váy trắng tinh, thân hình gầy gò, bụng phình to trông đến đáng sợ, gương mặt tuy xinh đẹp nhưng lại thiếu sức sống.
Thật lòng mà nói, nếu không biết Chu Dư đối xử với Cố Dã thế nào, nhìn thấy một người phụ nữ như vậy trên đường, Vương Mặt Rỗ nhất định sẽ động lòng trắc ẩn.
Dù sao anh ta cũng là một tên côn đồ mà.
Cố Dã ngẩng đầu, nhìn Thang Mật: “Còn chưa đi làm việc à?”
Bình thường Thang Mật cũng hay nói xấu Chu Dư, thi thoảng anh sẽ lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng chỉ là cho có lệ.
Hôm nay nghe Thang Mật nói, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Không anh là khó chịu.
Cố Dã tự nhận bản thân mình cũng dễ mềm lòng, hơn nữa Chu Dư nấu ăn lại rất ngon.
Thang Mật mặt mày tái mét.
Rõ ràng Cố Dã đang muốn đuổi khéo cô ta.
Cô ta vội vàng lên tiếng, đôi mắt long lanh nhìn Cố Dã: “Anh Dã, em muốn nói với anh chuyện của Lưu Cảnh Thiên hôm qua.
Chúng ta cho anh leo cây, anh ta tức giận lắm.
Còn tuyên bố sẽ cho chúng ta một bài học đấy! ”