Nếu không được thì cô tự mình đi bán cũng được.
Ngay cổng chợ có vài chiếc bàn nhỏ cho thuê để bán hàng, tuy có vất vả hơn nhưng chỉ cần kiếm ra tiền là được.
Cô cũng sẽ không để bản thân quá sức, làm được bao nhiêu thì làm, cố gắng đừng để bản thân quá mệt mỏi là được.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Chu Dư bất giác đi đến trước cửa hàng của bác Lý.
Cô mua ít hương liệu rồi trò chuyện với bà vài câu về việc nhà, sau đó rời đi không nán lại lâu.
Nhìn túi thức ăn trên tay Chu Dư, bác Lý thở dài nói với bác Mã, chồng bà: "Con bé Tiểu Dư này, cứ khăng khăng không chịu lấy đồ ăn nhà mình, thật là..."
Bác Mã ngắt lời bác Lý: "Con bé ấy nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực ra trong lòng rất kiên cường! Bà không phải kể Tiểu Dư một mình nuôi nấng em trai đó sao?”
“Một cô gái như vậy chắc chắn rất mạnh mẽ.
Bà cứ cho con bé thứ này thứ kia, trong lòng nó sẽ không thoải mái đâu.”
“Bà không thấy gần đây nó hay biếu nhà mình đồ đạc sao? Theo tôi, bà đừng như thế nữa.
Cố Dã thì chẳng đáng tin cậy, Tiểu Dư tự mình làm đồ ăn ngon đã vất vả lắm rồi."
Bác Lý gật đầu: "Cũng phải, hôm qua nghe nói Cố Dã định đánh nhau ngoài phố, thôi thì tôi không để ý nữa, đỡ phải khiến Tiểu Dư bận lòng."
Tuy nhiên, bà lại mím môi, lẩm bẩm: "Nhưng mà Tiểu Dư nấu ăn ngon thật đấy."
Các Mã cười, chọc vợ một cái: "Bà ấy, chỉ giỏi tham ăn!"
Bác Lý cười ngượng ngùng, nhìn chồng, không hiểu sao lại nhớ đến Cố Dã, bà lại thở dài: "Không biết bao giờ thằng nhóc Cố Dã mới nên người."
Cố Dã chuyển đến sống cùng Chu Dư sau khi kết hôn, nhưng anh luôn có tiếng xấu.
Không ít lần bị người ta nói là vô công rỗi nghề, suốt ngày lang thang ngoài đường.
Vậy mà, gã trai này lại cưới được một cô gái xinh đẹp như hoa, và chẳng bao lâu sau cô đã mang thai.
Danh tiếng của Cố Dã càng thêm tệ hại.
Ngoại trừ bác Lý thỉnh thoảng còn nhờ vả Cố Dã sửa chữa đồ đạc vì con gái, những người hàng xóm khác đều xa lánh anh.
Đặc biệt là những gia đình có con gái.
Thật ra ban đầu bác Lý cũng không ưa Cố Dã, luôn dặn dò Mã Diễm tránh xa anh.
Nhưng cũng thật trùng hợp, đồ đạc của Mã Diễm thường xuyên bị hỏng.
Không biết nghe ai mách Cố Dã có thể sửa chữa, bác Lý đã tìm đến anh vài lần.
Sau vài lần tiếp xúc, bác Lý cảm thấy Cố Dã cũng không tệ.
Tuy ít nói nhưng lễ phép, lại còn có ngoại hình ưa nhìn.
Bà cũng như bao người khác, có thiện cảm với người đẹp mã.
Hơn nữa, vì Chu Dư, ấn tượng của bác Lý về Cố Dã cũng tốt hơn.
Nhưng cũng không phải là hoàn toàn tốt đẹp, bởi vì bác Lý luôn cho rằng đàn ông không có công việc ổn định thì không phải là người đàn ông tốt.
Cho dù tính tình có tốt đến đâu, suốt ngày lêu lổng cũng không được!
Mua đồ xong, Chu Dư định đến chỗ Trần Viên Viên, nhưng vừa đi khỏi chợ chưa được bao xa đã bị gọi lại.
Đó là giọng của một người đàn ông.
Chu Dư nghi hoặc quay đầu lại, thấy một nam thanh niên cao ráo đang tiến về phía mình.
Chu Dư cố nhớ lại nhưng không có chút ấn tượng nào, ánh mắt mang chút dò hỏi: "Anh là...?"