Hai người ngày thường tuy hay cãi cọ, nhưng đến lúc quan trọng Tạ Lão Lục vẫn hiểu chuyện.
Dù gì cái thai trong bụng cô Chu Dư kia cũng là của đại ca bọn họ.
“Vậy cậu ở lại đây mà canh chừng!” Tạ Lão Lục vội vàng co giò chạy biến.
Nhìn bóng lưng Tạ Lão Lục, tên Vương Mặt Rỗ lẩm bẩm: “Chuyện này mà cũng cần cậu nhắc? Tôi đây ngu ngốc lắm chắc!”
Nói xong, anh ta tìm đại một chỗ ngồi xuống, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm về phía trước.
Tạ Lão Lục chạy bán sống bán chết.
Anh ta vốn gầy gò, trời lại nóng nực, khi chạy đến bãi phế liệu thì cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều muốn nôn ra ngoài.
“Chạy bán mạng thế kia làm gì? Tôi có giục giã gì đâu.” Thấy Tạ Lão Lục, Thang Mật mắt sáng rỡ, bước ra ngoài.
Cô ta ở đây đợi đến sắp chết khát, suýt chút nữa thì bỏ về.
Tạ Lão Lục vẫn còn thở dốc, không buồn trả lời, chỉ lo đập cửa phòng Cố Dã.
Thang Mật thấy Tạ Lão Lục hai tay trống trơn, nhíu mày: “Tạ Lão Lục, nước ngọt của tôi đâu?”
Tạ Lão Lục đang mệt muốn chết, còn đang có việc gấp muốn làm.
Thang Mật này cứ bám theo anh ta vo ve như ruồi muỗi, anh ta sắp phát điên lên rồi: “Không phải cô nhờ tên Vương Mặt Rỗ mua sao? Tìm anh ta mà đòi!”
“Anh với tên Vương Mặt Rỗ mua thì khác gì nhau?” Thang Mật cũng nổi cáu.
Cô ta là con gái một, ở nhà được cả nhà nuông chiều.
Ở đây cũng vì Cố Dã mà ai nấy đều nể mặt.
Trừ Cố Dã đôi khi hơi dữ dằn với cô ta một chút, đời này Thang Mật chưa từng bị ai nói chuyện với cái giọng điệu như vậy.
Trừ cái con Trần Viên Viên lần trước, vốn dĩ cũng là loại đàn bà đ..ĩ thõa như Chu Dư.
Tạ Lão Lục nào có ngu ngốc không hiểu ý tứ trong lời nói của Thang Mật?
Cô ta chẳng phải đang ám chỉ trong mắt cô ta, anh ta với tên Vương Mặt Rỗ đều giống nhau, đều là lũ tay sai của cô ta sao?
Nhưng Tạ Lão Lục cố kìm nén, cuối cùng vẫn không mắng chửi Thang Mật, anh ta vừa đập cửa vừa gào lên: “Đại ca! Không ổn rồi! Lưu Cảnh Thiên đến tìm chị dâu!”
Ở ngoài anh ta không muốn gọi Chu Dư là chị dâu, nhưng trước mặt Cố Dã vẫn nên nể mặt Chu Dư một chút.
Cửa vẫn đóng im ỉm, nhưng Thang Mật lại tò mò.
Cô ta kéo Tạ Lão Lục lại, trong mắt ánh lên tia hưng phấn: “Lưu Cảnh Thiên tìm Chu Dư? Sao thế? Anh ta đánh cô ta à?”
Lần này Tạ Lão Lục không nhịn được nữa, phun thẳng vào mặt Thang Mật: “Liên quan gì đến cô? Chu Dư là vợ đại ca, có liên quan gì đến loại người ngoài như cô?”
Anh ta thầm nghĩ, Thang Mật này ác ý với Chu Dư cũng thật quá đáng.
Bọn họ tuy không ưa gì Chu Dư, nhưng cũng chỉ dám mắng chửi trong lòng.
Còn Thang Mật lại ra cái vẻ cô ta mong Chu Dư bị Lưu Cảnh Thiên đánh cho một trận nhừ tử.
Chẳng phải phụ nữ với nhau sao, sao có thể đối xử với nhau như vậy?