Bị Tạ Lão Lục mắng cho mặt mày tái mét, Thang Mật nhìn cánh cửa đóng chặt, cũng cao giọng đáp trả: “Anh Dã ngay cả cửa còn không thèm mở thì làm sao mà vì người phụ nữ kia mà mở cửa chứ? Tôi nói cho anh biết, anh Dã căn bản là không thèm để ý đến......”
Hai chữ “Chu Dư” Thang Mật còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cánh cửa đã bật mở từ bên trong.
Cố Dã tháo tai nghe xuống, hỏi: “Lão Lục, cậu tìm tôi à?”
Vừa nãy anh vẫn ở trong phòng thu âm, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng gõ cửa, cứ tưởng Thang Mật nên không để ý.
Sau đó âm thanh nhỏ dần, hình như nghe thấy tiếng Tạ Lão Lục nên Cố Dã mới đứng dậy mở cửa.
Thang Mật bị tát một cái đau điếng, khuôn mặt vốn xinh đẹp rạng ngời giờ đây lúc đỏ lúc tím, trông đến là tội nghiệp.
Tuy nhiên, Tạ Lão Lục biết việc nào quan trọng hơn.
Vì vậy không rảnh mà thưởng thức sắc mặt Thang Mật, liền thuật lại một mạch những gì vừa nhìn thấy: “Lão đại, Lưu Cảnh Thiên đến tìm chị dâu gây chuyện kìa, ngay cổng chợ đấy!”
Cố Dã vốn dĩ vẫn thản nhiên, nghe xong lời này, tim anh đột nhiên đập mạnh.
Vội vàng cất tai nghe vào túi quần, chạy như bay ra lấy xe máy phóng đi.
Từ lúc nghe thấy đến lúc phóng xe đi chưa đầy mười giây.
Không nói đến Thang Mật, ngay cả Tạ Lão Lục cũng chưa kịp hoàn hồn.
Ít nhất là trước giờ anh ta chưa từng thấy Cố Dã chạy bao giờ.
Cố Dã chân dài, bước cũng nhanh, bình thường đi đường Tạ Lão Lục phải chạy theo mới kịp.
“Thấy chưa? Lão đại lo cho vợ mình lắm đúng không?”
Hoàn thành nhiệm vụ, Tạ Lão Lục cuối cùng cũng không cần phải thở hổn hển nữa, anh ta hất mặt về phía Thang Mật, đắc ý nhướng mày.
Cho dù anh ta không ưa Chu Dư, nhưng nhìn thấy Thang Mật không vui, anh ta lại cảm thấy rất hả hê.
Thang Mật dậm chân, “Tên khốn nhà anh!” Sau đó liền chạy chậm về phía chợ.
Cô ta phải nhanh chóng đến đó xem sao, kẻo người phụ nữ kia giở trò.
Cô ta không đời nào tin anh Dã của cô ta lại làm chuyện có lỗi!
…
“Vậy bây giờ cậu ở đâu? Nghe nói cậu kết hôn với một tên côn đồ, anh ta không bắt nạt cậu đấy chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Chu Dư, Lưu Cảnh Thiên rốt cuộc cũng hỏi ra những lời này.
Mấy hôm trước hắn đến nhà cũ chính là muốn tìm Chu Dư, lại nghe tin cô đã kết hôn, nhưng cụ thể là gả cho ai thì hắn không biết.
Sau đó hắn lại đi tìm Chu Phóng, hai người lời qua tiếng lại rồi cãi nhau.
Không biết có phải vì biết chuyện Chu Dư lấy chồng nên tâm trạng không tốt hay không, hắn cố tình chọc vào chỗ Chu Phóng ghét nhất mà sỉ nhục cậu một trận.
Hai người thiếu chút nữa thì đánh nhau, may mà có người can ngăn.
Nhưng mà chuyện này cũng vì thế mà ầm ĩ lên.
Lúc hắn về nhà bị bố mắng cho một trận, mấy ngày liền không dám ra khỏi cửa.
Hôm qua vất vả lắm mới ra khỏi nhà để giải sầu, lại nghe một cô gái nói có người muốn đánh mình, Lưu Cảnh Thiên cũng là máu nóng bốc lên.
Nghe nói có người muốn dạy dỗ mình liền lập tức chạy đến, nhưng mà chẳng thấy ai cả.