Thập Niên 90 Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi


Cố Dã còn chẳng để tâm, Chu Dư càng không thèm quan tâm.

Ngay cả Cố Dã cô còn chẳng thèm để ý, nói gì đến người bên cạnh anh?

Nhưng hiện tại cô không thể không chú ý đến người này.

Khi là hồn ma vất vưởng, Chu Dư thường xuyên thấy Thang Mật ở bên cạnh Cố Dã nói xấu cô.

Cho dù lúc đó Chu Dư đã chết, Thang Mật vẫn ôm hận thù rất lớn với cô.

Những ngày đầu, mỗi lần đến chỗ Cố Dã giúp đỡ, cô ta đều cố ý vô tình nói xấu Chu Dư, nhưng sau khi bị Cố anh Dãnh cáo vài lần thì cũng không dám nói nữa.

Thật ra lúc đó, chứng kiến Thang Mật thẳng thừng bảo mình không ra gì.

Thậm chí mắng chửi mình, Chu Dư cũng chẳng thấy oán hận gì cô ta cho cam.

Bởi lẽ đứng ở góc độ của Thang Mật mà xét, Chu Dư chính là kẻ phá hoại cả đời Cố Dã.

Cố Dã khi ấy còn trẻ măng, lại vướng vào một đứa con, chẳng phải là gánh nặng là gì?

Vậy nên đối với những lời lẽ cay độc của Thang Mật, linh hồn Chu Dư chẳng còn cách nào khác ngoài thở dài, chỉ biết thở dài mà thôi.

Nhưng Chu Dư hiện tại lại oán hận Thang Mật, cũng là có nguyên do.

Thang Mật tuy đồng ý giúp Cố Dã chăm con, nhưng cũng không phải làm không công.

Cố Dã tuy kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, nhưng mỗi lần Thang Mật đến trông nửa ngày hay một ngày, anh đều trả tiền sòng phẳng.

Sau này khi bản thân phát đạt, cũng không quên sắp xếp công việc cho Thang Mật.

Việc nhẹ lương cao.

Thế nhưng Thang Mật khi có mặt Cố Dã và khi vắng mặt Cố Dã hoàn toàn là hai người khác nhau.

Tuy không đến nỗi đối xử tệ bạc với đứa bé, nhưng tuyệt đối cũng chẳng phải quá tốt đẹp gì.

Có thể qua loa cho xong thì qua loa, có thể lừa gạt được thì cứ lừa gạt.

Sau này, đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc, cũng là bởi vì Thang Mật không có mặt ở cổng trường vào giờ hẹn.

Hôm đó, chính Thang Mật là người xung phong đi đón đứa bé, chỉ vì muốn cùng Cố Dã ăn cơm.

Cô ta ăn diện lộng lẫy, thướt tha đến muộn.

Lúc đến nơi thì đứa bé đã chẳng còn bóng dáng.

Chu Dư mỗi lần nhớ đến hình ảnh đứa bé đứng ở cổng trường.

Đáng thương, bất lực, hai mắt ngấn lệ, mông lung nhìn quanh, là tim cô lại thắt lại.

Sau đó càng thêm đau lòng khi chứng kiến cảnh đứa bé bị bế đi mất.

Lúc đó, cô chỉ muốn chết đi cho xong.

Nghĩ đến đây, Chu Dư khẽ ngẩng đầu nhìn Thang Mật.

Đôi mắt cô trong veo như ánh lên một tầng băng giá, nhưng giọng nói lại mềm mại, kéo dài: “Đều là lỗi của em, hôm qua là em nóng nảy.

Thang Mật, chị là bạn tốt của Cố Dã, chị nói xem em phải làm sao Cố Dã mới chịu tha thứ cho em đây?”

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “bạn tốt”.

Cố Dã nghe Chu Dư nói xong, ánh mắt dịu đi vài phần.

Dù sao với nhiều năm hiểu biết, Chu Dư nhận ra sắc mặt Cố Dã đã giãn ra đôi chút.

Thang Mật thì ngây người ra vì sự yếu thế đột ngột của Chu Dư.

Chu Dư vốn đã thanh tú, nho nhã, đôi mắt sợ hãi long lanh như sắp khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui