Thập Niên 90 Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Phản Diện Sống Lại Rồi


Cô ta vẫn luôn khó chịu với Chu Dư.

Chu Dư xinh đẹp, gương mặt lúc nào cũng như thể hiện sự ngây thơ, trong sáng.

Giờ lại càng quá đáng hơn, cứ như thể cô ta mới là người bắt nạt Chu Dư.

Trời đất ơi, nhưng những gì cô ta nói đều là sự thật!

Thang Mật liếc nhìn Cố Dã, thấy anh vẫn chưa có ý định bỏ qua.

Cô ta lấy hết can đảm, nói: “Hay là cô quỳ xuống xin lỗi anh Dã nhà tôi một cái đi? Hôm qua cô làm anh Dã mất mặt quá thể, đám anh em bắt đầu nghĩ anh Dã là kẻ sợ vợ rồi.”

“Cô không bày tỏ thành ý, xin lỗi đàng hoàng, sau này anh Dã còn mặt mũi nào nữa?”

Cô ta vừa dứt lời, Cố Dã trầm mặt.

Anh buông tay, hai chân chạm đất, vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp nói gì thì Trần Viên Viên đã xông đến trước mặt Thang Mật.

Trần Viên Viên mặt mày giận dữ, túm chặt cổ áo Thang Mật.

Cô nàng nghiến răng nghiến lợi: "Mày nói cái quái gì thế hả? Mày không thấy Tiểu Dư bụng mang dạ chửa à? Mày không nghe thấy cô ấy nói là cô ấy không khỏe à? Mày nói thế mà nghe được à? Tao thề tao đập chết mày!"

Nhưng sức đâu mà Trần Viên Viên sánh bằng Thang Mật, đứa ngày nào cũng lêu lổng ngoài đường với đám con trai.

Thang Mật chỉ cần nắm nhẹ tay Trần Viên Viên là đã khóa chặt được cổ tay cô nàng.

Bị Trần Viên Viên làm cho tức điên, mắt Thang Mật long lên sòng sọc như muốn phun ra lửa: "Sao nào? Chỉ được chửi người khác, không được người khác bật lại à? Nó không khỏe thì liên quan quái gì đến tao? Nó nói một câu không khỏe là có thể coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra à?!"

Vừa dứt lời, Thang Mật đã bị cắn mạnh một cái vào tay.

Cô ta nhanh tay hất mạnh, Trần Viên Viên ngã lăn quay ra đất.

Vậy mà cô nàng có vẻ chẳng thấy đau, vẫn gằn giọng: "Thế cái thai trong bụng Tiểu Dư có liên quan đến Cố Dã không?! Hay là cái thai rởm?!"

Thang Mật nào chịu buông tha cho Trần Viên Viên.

Liếc nhìn vết cắn rớm máu trên tay, cô ta ngồi xổm xuống, gằn giọng định cho Trần Viên Viên một trận.

"Khoan đã!", Chu Dư đột nhiên lên tiếng.

Cô nhanh chân bước tới chắn trước mặt Trần Viên Viên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị đừng đánh bạn em nữa, em quỳ."

Vừa dứt lời, Chu Dư chẳng chút do dự ôm bụng.

Cô hơi khuỵu gối như thể thật sự chuẩn bị quỳ xuống.

Nhưng vì đi lại khó khăn, những động tác này của cô diễn ra rất chậm.

Trần Viên Viên đứng sau lo lắng, muốn ngăn cản nhưng bị Thang Mật ghì chặt.

Cô nàng không động đậy được, chỉ có thể gào lên.

Nhưng Chu Dư chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với Trần Viên Viên, ánh mắt đầy ẩn nhẫn.

Mồ hôi cô túa ra, vành mắt đỏ hoe.

Nước mắt lưng tròng nhưng nhất quyết không chịu rơi xuống.

Cố Dã lạnh lùng nhả khói thuốc: "Lố bịch."

Nói rồi, anh sải bước xuống xe, đỡ Chu Dư dậy.

Ban đầu, anh cũng thấy lời nói của Thang Mật quá lố, định ngăn cản nhưng nhìn thái độ của Chu Dư, anh lại thấy có chút thú vị nên quyết định xem kịch hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui