Thập Niên 90 - Xuyên Thành Mẹ Kế Trẻ Tuổi Của Đại Lão


Sao có thể thê thảm đến thế chứ? Tự dưng vượt nghìn dặm đi đến nơi quỷ quái này, chỉ ăn một bữa cơm mà còn phải giải thích trước với người ta, cô không kìm được rớt nước mắt.Bởi vì xảy ra một chuyện mà Tống Văn Dã rời nhà đi bộ đội rất sớm.

Bình thường anh ở chung với mấy người đàn ông cẩu thả, sau khi xuất ngũ lại đi làm ăn, không có tiếp xúc nhiều với phái nữ.Không biết là do không có kinh nghiệm với phụ nữ hay là do Giang Thính Lan diễn xuất tốt, dù sao anh cũng bị những lời của cô lừa gạt.Cảm giác tội lỗi làm anh cảm thấy không thở nổi.


Vợ của Tống Văn Dã anh lại phải ăn đồ thừa hai ngày sao?Tuy rằng hôn nhân của bọn họ không phải là chuyện tình đầu ý hợp, nhưng nếu anh đã đồng ý chăm sóc cô thì đương nhiên không thể để cô sống khổ như vậy.Chỉ là vì sao cô nói cô không có tiền? Lúc anh đi đã để lại tiền mặt, còn đưa cô một cái thẻ, chuyển tiền đúng hạn cho cô.A, Giang Thính Lan hoảng hốt, má nó không ai nói cho cô biết mật mã là gì, không biết thì có thẻ cũng như không.

Chẳng lẽ bắt cô rút tiền bằng thần giao cách cảm sao?"Tôi...!Cái thẻ đó..." Giờ đầu óc cô vận hành còn nhanh hơn CPU máy tính nhưng thật lâu sau cũng không biết nên nói câu cô không biết mật mã như thế nào, cô vừa mới tỉnh lại anh đã tới đây hỏi chuyện, cô không chuẩn bị gì, đây chẳng phải đang muốn kiểm tra năng lực người ta sao."Không biết dùng à?" Tống Văn Dã thấy cô vẫn không nói gì, bỗng nhiên nghĩ có khi nào cô không biết dùng không.


Chẳng trách đưa thẻ cho cô mà cô chẳng thèm hỏi mật mã, anh nói cho cô, cô cũng không hề ghi lại, không biết lúc ấy cô có nghe rõ anh nói gì không nữa.

Bây giờ thấy cô ngại ngùng không dám nhìn mình, anh càng chắc chắn cô không biết dùng, chắc là đang sợ anh cười nhạo cô chăng?Giang Thính Lan đang chột dạ nghe thấy câu này của Tống Văn Dã như có được dẫn dắt.

Bây giờ ATM không được sử dụng rộng rãi như đời sau, chỉ có những thành phố lớn như Bằng Thành có, rất nhiều nơi vẫn chưa được lắp đặt.Cô nhớ sau khi ba mẹ nuôi nhận nuôi cô thì có đứa con của riêng họ, sau đó đưa cô về nông thôn, mãi đến vài năm trước mới được đưa về đây, không biết dùng đúng là chuyện bình thường, dù sao cô cũng không có cơ hội đi ngân hàng gửi tiền.Nếu anh lại hỏi vì sao cô không đến quầy lấy thì cô sẽ nói cô từng đến một ngân hàng nhưng những người đó nói không phải chủ thẻ thì không thể rút tiền.May mà năm nay tin tức vẫn chưa lưu thông nhanh chóng, lời nói dối của cô sẽ không dễ bị lộ như vậy.Nghĩ như vậy, cô liền có tự tin, khẽ gật đầu xác nhận lời Tống Văn Dã, hơi cúi đầu oán trách nhìn anh.Tên đàn ông chó má này, vợ anh thảm như vậy rồi mà anh vẫn còn chất vấn cô ấy sao lại gọi nhiều đồ ăn như vậy à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận