Trương Đại Cường ra vẻ tiểu nhân đắc ý.
Bây giờ anh ta có tiền, anh ta không tin Giang Thính Lan còn kiên trì được.
Anh ta nghe người ta nói sau khi ông nội cô về quê, cuộc sống của cô không khá giả gì mấy.
Nhìn cách ăn mặc hiện giờ, cộng thêm đôi hoa tai hàng giả kia là thấy đủ dáng vẻ ham hư vinh của cô.
Bây giờ ngoại trừ anh ta, ai có thể thực hiện giấc mộng sống sung túc của cô?Trước kia chẳng phải ghét anh ta lắm sao? Bây giờ anh ta đã là người có tiền, cô còn không nhanh chạy đến lấy lòng anh ta đi?Giang Thính Lan chán ghét lui về sau mấy bước, trò hề gì vậy trời? Tên ngốc này từ đâu chui ra vậy?Nhân viên ngân hàng nhanh chóng chạy ra hoà giải: "Ngài Trương, tôi và anh đến phòng nghỉ trước đi." Chưa đến thời điểm quyết định, bọn họ không thể đắc tội ai hết.Họ Trương ư? Giang Thính LAn nhanh chóng lược lại nhân vật họ Trương trong tiểu thuyết.
Đúng thật là có một người bất thường tên là Trương Đại Cường, là hàng xóm của nguyên chủ.Nguyên chủ từ nông thôn lên, anh ta vừa gặp đã ưng cô nhưng khinh thường cô xuất thân nông thôn nên định chơi qua đường rồi vứt bỏ.Không ngờ nguyên chủ lại giống cô, là một người yêu cái đẹp, hoàn toàn không thích loại đàn ông xấu xí thế này.Từ chối vài ba lần ngược lại khơi dậy ham muốn chiến thắng của anh ta, liền xuống tay từ ba mẹ nuôi của nguyên chủ.
Nguyên chủ biết ba mẹ nuôi cùng không thích mình, sợ bọn họ đồng ý gả cô cho anh ta chỉ đành xin ông bà nội ở nông thôn giúp đỡ.Sau đó ông nội chạy đến thoá mạ anh ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Ông nội là cựu quân nhân, mặc dù đã xuất ngũ từ lâu nhưng cùng là người từng lên chiến trường, đánh người rất đau, khiến anh ta bị gãy một chân.Lúc này Trương Đại Cường mới chàn chường rời đi, sau đó không lâu chợt nghe nói anh ta đi theo anh họ đến thành phố cảng kiếm tiền.Nhìn dáng vẻ này chắc là đã kiếm được chút tiền, đúng thật là nhà giàu mới nổi.Nhưng mà trong sách nguyên chủ lấy Tống Văn Dã, nhân vật này cũng không hề xuất hiện nữa, thế nhưng bây giờ cô lại gặp lại anh ta..