Giang Thính Lan ngồi đối diện với cửa phòng ăn, vừa hay có thể vừa ăn vừa đánh giá bài trí trong phòng.
Đây là một căn biệt thự nhỏ ba tầng, nhìn cách bài trí hẳn là phong cách thịnh hành đương thời, rất nhiều tủ đều được khảm sát tường, từ cửa trước tiến vào là một tủ chứa đồ lớn, sô pha là kiểu âu phục cổ bằng da thật.
Trên tủ tivi đặt một chiếc tivi lớn.
Toàn bộ đồ dùng trong nhà đều tràn ngập khuynh hướng cảm xúc đồ gỗ đặc chất.
Trần nhà được làm rỗng, khảm đèn xung quanh.
Cấu trúc biệt thự mang đậm phong cách Hồng Kông, bên trong nhà còn có cả ban công, đứng từ trên ban công có thể quan sát toàn bộ phòng khách, sàn phòng khách được trải thảm hoa văn màu xanh đen.
Không hổ là đại gia đình, biệt thự xa hoa như thế mà chỉ cho một người ở, Giang Thính Lan vừa lòng gật đầu, cũng cảm ơn người đàn ông kia đã xem nhẹ cô, bằng không cô thật sự không biết cách ở chung với một người đàn ông xa lạ ở trong hoàn cảnh xa lạ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Thính Lan xách túi, nói với chị Trương một tiếng rồi ra cửa.
Bằng thành là đặc khu kinh tế, trình độ phát triển của nơi này thoạt nhìn kỳ thật không kém sau này quá nhiều, ra khỏi cửa vào đường chính là đã có taxi.
Giang Thính Lan tính cầm tiền tiêu pha một đợt trước, quần áo cùng đồ trang điểm của nguyên chủ đều có chút khác biệt với thẩm mỹ của cô.
Cô lại không phải người có tính cách để bản thân chịu thiệt, vô duyên vô cớ đeo trên lưng thân phận đã kết hôn còn là mẹ kế, không thể nào ngay cả sở thích cũng phải thuận theo.
Chỉ cần cô ở đây một ngày, thì cô sẽ không cho phép bản thân sống một cách tạm bợ.
Lại nói, sau khi trở thành vợ Tống Văn Dã, hai người hiện tại đã là trạng thái kết hôn, tiêu tiền của hắn cũng là chuyện hiển nhiên.
Cô ngồi taxi tới cửa hàng tổng hợp lớn nhất Bằng thành, mua quần áo cùng đồ trang điểm dựa theo sở thích của mình.
Bởi vì phải kiếm tiền, nên cô còn cố ý hai bộ quần áo chỉnh chu một chút, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, vào khoảnh khắc mới gặp khi người khác chưa biết gì về bạn thì đều sẽ dựa vào ăn mặc mà phán đoán giá trị của bạn.
Trang sức thì cô không mua, bởi vì cô đã nhìn qua hộp trang sức trong nhà, phát hiện món rẻ nhất cũng phải vài ngàn.
Ở cái thời đại này thật sự là quá mức xa hoa.
Sau khi mua đồ xong, cô lại tới nhà hàng Tây ở gần đó ăn cơm trưa rồi mới tới ngân hàng, tính kiểm tra thử xem trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Kết quả qua rồi mới ngẩn ngơ, bởi vì không được thừa kế trí nhớ của nguyên chủ, cô hoàn toàn không biết mật mã.
Cuối cùng dày vò cả nửa ngày mới biết, tấm thẻ này là của người chồng nhặt được Tống Văn Dã, cô không biết mật mã cũng là chuyện thường.
Chỉ là tiền mặt trong tay sau một chuyến mua sắm hôm nay đã chỉ còn khoảng hơn ba trăm tệ, chỉ riêng hai bộ quần áo chỉnh chu kia đã tiêu hết của cô hơn bảy nghìn.
Lúc này Giang Thính Lan: !.