Đương nhiên ông chủ cũng là người khôn khéo, Giang Thính Lan chỉ được chọn mười món.
Anh ta sợ may mắn mỉm cười với cô.Hơn nữa anh ta đã nhìn thoáng qua những món đồ trong tay Giang Thính Lan, vừa nhìn đã biết không phải đồ tốt gì, giá còn rẻ bèo.Giang Thính Lan không để tâm đến, vốn dĩ cô cũng không định lấy nhiều lắm, đồ có tốt cũng không thể lấy nhiều.
Hơn nữa cô đã đi một vòng chợ và nhận ra đồ tốt thật sự rất ít, đồ có chút giá trị đều đã bị cô mua hết, hiện tại chỉ còn duy nhất bức tranh kia làm cô nảy sinh hứng thú, chắc hẳn giá trị của nó cao hơn tất cả đồ cô có hiện giờ.Cuối cùng Giang Thính Lan chọn xong đồ vật, theo Vạn Thiếu Du đến Vạn Bảo Lâu.Trong chợ có rất nhiều người đi theo góp vui."Chị dâu, chị đừng căng thẳng quá.
Em tin vào mắt nhìn của chị." Vạn Thiếu Du là fan trung thành của Giang Thính Lan, cô chọn gì anh ta cũng đều ôm chặt trong lòng, anh ta cảm giác được món nào cũng trên một trăm ngàn.Nói xong anh ta nhìn về phía bên kia, tên chó kia chờ mà ói tiền ra đi!Giang Thính Lan liếc Vạn Thiếu Du một cái: "Tôi không căng thẳng, cậu cũng đừng lo quá nhé." Tưởng rằng dẫn theo một tên vệ sĩ mà ai ngờ anh ta lại căng thẳng, cậu như thế thì đống báu vật của tôi biết dựa vào ai bây giờ?"Em không căng thẳng, em tin chị mà."Giang Thính Lan: Đột nhiên nhận được sự tin tưởng của Vạn Thiếu Du phải làm sao bây giờ?Mà ở một bên khác, mọi người đang bắt đầu thảo luận: "Anh Mã, tôi nói sao cậu lại thiếu kiên nhẫn thế chứ? Nếu nhóc con kia chọn được đồ tốt vậy chẳng phải hôm nay anh lỗ to rồi sao?" Làm ăn buôn bán coi trọng hòa khí, huống chi bọn họ buôn đồ cổ, tự nhiên lại đi so đo với một cô gái làm gì."Hừ, tôi thiếu chút tiền này sao?" Mấy năm trước anh Mã này kiếm được không ít tiền từ việc buôn đồ cổ, tiền vô như nước.
Nếu không phải sau đó anh ta sa vào trò đổ thạch rồi trắng tay thì bây giờ anh ta đã không kiếm ăn ở chỗ chợ này rồi.Bây giờ anh ta còn bị một con nhóc thối đè đầu muốn xin lỗi, trước giờ anh ta chưa từng chịu uất ức như thế này.
Nếu hôm nay anh ta không dạy cho con nhỏ này một bài học, Mã Long này sao có thể ngẩng đầu nhìn người ở đất chợ này nữa?Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đến Vạn Bảo Lâu, Ngô Thành Quân tự mình ra đón tiếp: "Hôm nay cô bé lại đến giám định báu vật à?" Nói xong ông ta còn liếc mắt nhìn Vạn Thiếu Du một cái nhưng cũng không nói gì..