Chuyện này chuyện này… Trong đầu Giang Thính Lan réo còi báo động inh ỏi.Người đàn ông này không phải chồng cô hả? Không thể nào!Xuyên sách đáng chết! Đẩy cô vào đây đã không cho ký ức của nguyên thân thì thôi đi còn thiết lập tính cách si mê chồng cực độ làm quái gì chứ? Người chồng quanh năm không trở về nhà, được bữa đột ngột về lại xuất hiện cả hai ông thì bảo cô biết phải làm sao? Chao ôi tình tiết khốn nạn gì thế này! Cô có ứng phó thế nào cũng bị người ta nắm thóp.
Giang Thính Lan thực sự chỉ muốn hét lên, nguyên thân à cô yêu ai thì đi mà yêu, bà đây không hầu!Nhưng nghĩ đến chuyện mình còn chưa biết mật mã thẻ ngân hàng, Giang Thính Lan lại rưng rưng nước mắt nhẫn nhịn.
Đây không phải cuộc sống cô tự nguyện lựa chọn cơ mà đâu thể đến tiền cũng không cần? Đấy là phí bồi thường cơ bản đó! Hơn nữa cô muốn gây dựng sự nghiệp phải cần vốn, với trạng thái một nghèo hai trắng của nguyên thân chẳng nhẽ lại bảo cô ra ngoài uống gió Tây Bắc?Vì tương lai mấy chục căn hộ khắp đất Bắc Kinh, Quảng Châu, Thượng Hải, cô nhịn!Giang Thính Lan đè nén cơn hoảng sợ, mặt đối mặt với người đàn ông nọ.
Cô không tin anh không phải ông chồng hời của mình.
Đã không phải chồng cô sao vừa nãy lại lao đến như thể bắt gian tại trận vậy?Tống Văn Dã cũng nén nghi hoặc cúi đầu nhìn cô.“Anh Ba, đây là chị dâu của em hả?” – Ngay lúc Giang ThínhLan không kiên trì nổi nữa, người đàn ông còn lại từ trong nhà bếp bước ra,dừng ngay cạnh cả hai.Bấy giờ Tống Văn Dã mới thôi cười biếng nhác, nhướn mày thừa nhận: “Ừ.”Giang Thính Lan lén thở phào.
Tên đàn ông này gian xảo thật đấy! Chẳng nhẽ anh đã hoài nghi cô? Không đúng, người bình thường còn chẳng nghĩ đến trường hợp khó tưởng như xuyên sách nữa là những người ở thập niên chín mươi.Cô còn lâu mới “lạy ông tôi ở bụi này” nhé! Nói không chừng anh quỷ quyệt thật, cố ý hù dọa cô.
Giang Thính Lan thầm mắng té tát Tống Văn Dã trong lòng.
Song lúc quay sang nhìn người đàn ông vừa rửa bát trong nhà bếp, cô chợt bối rối..