Cha mẹ ơi, ngoại hình hai người này giống nhau quá! Ông trời à, ông có biết để hai khuôn mặt này xuất hiện cùng lúc là đang bắt nạt một người không có ký ức nguyên thân như cô không?Vẻ mặt người nọ lạnh lùng, giữa mày lại lộ ra vài phần kiêu ngạo, lúc không cười giống y đúc Tống Văn Dã, không hổ là anh em ruột.Anh ta bắt gặp ánh mắt Giang Thính Lan nhìn mình thì mỉm cười dịu dàng vươn tay ra.“Chào chị dâu! Em tên là Vạn Thiếu Du! Ngại quá, em không nói tiếng nào đã theo anh Ba tới đây, không làm chị dâu sợ đấy chứ?”Vạn Thiếu Du thu lại dáng vẻ lạnh nhạt, nụ cười khẽ mỉm trên môi khiến anh ta trông nho nhã và lịch sự vô cùng.
So với Tống Văn Dã cười lên như tên cặn bã thì vẻ cười mang theo sự chính trực của Vạn Thiếu Du cũng được tính là một ưu điểm hiếm có của anh ta.Ơ mà em trai của Tống Văn Dã họ Vạn hả? Bọn họ không phải anh em ruột sao? Nhưng hai người nhìn giống nhau như vậy mà?Nết miêu tả trong sách thì mọi người đều biết cả rồi, ai không phải nhân vật chính tác giả toàn lướt qua rất hời hợt.
Giang Thính Lan nhất thời không xác định được họ có phải anh em ruột hay không.
Cô khôn ngoan giữ im lặng, cười mỉm gật nhẹ đầu.
Cơ mà đúng hay sai cũng chẳng sao, họ là ruột thịt hay người dưng nước lã nào có can hệ gì đến cô?Vạn Thiếu Du cứ như thể đi guốc trong bụng Giang Thính Lan.
Anh ta lên tiếng giải thích: “Nhà em có bốn anh chị em, anh Ba theo họ mẹ, em với các anh chị khác theo họ bố.”Hóa ra là thế! Giang Thính Lan gật đầu, càng thêm có thiện cảm với cậu em rể Vạn Thiếu Du này.
Tình huống trái ngang của cô hiện tại rất cần những người giải thích nhiệt tình như vậy, bằng không quơ quàng lung tung dễ bị người ta phát hiện ra điểm bất thường.“Đúng rồi, hai anh em đã ăn sáng chưa?” – Giang Thính Lan thấy đã gần trưa, hỏi vậy nghe hơi dư thừa, chẳng qua cô mới dậy nên tiện mồm hỏi, kiểu gì cũng phải ra dáng nữ chủ nhân trong nhà chứ..