Thập Niên 90 Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang Huyền Học


Bạch Trân Trân là đóa hoa của nhà tang lễ bọn họ, người theo đuổi cô không ít, người ngoài có lẽ sẽ có hiểu lầm gì đó với Nhập Liệm sư, cảm thấy họ tiếp xúc với thi thể, xui xẻo.

Nhưng người làm việc trong nhà tang lễ lại không nhận định như vậy, họ tự hào vì công việc của mình.

Nhà tang lễ Thiên Thịnh được coi là nhà tang lễ khá lớn ở khu Sa Điền, tính cả Bạch Trân Trân, nhà tang lễ tổng cộng có bốn Nhập Liệm sư, Bạch Trân Trân là nữ duy nhất trong đó, hơn nữa còn là Nhập Liệm sư có kỹ thuật tốt nhất.

Mặc kệ là thi thể hỏng bét cỡ nào, qua đôi tay xinh đẹp của Bạch Trân Trân chỉnh sửa, đều sẽ khôi phục lại tối đa dáng vẻ trước đây của họ.

Trước đây tính cách của Bạch Trân Trân hơi hướng nội, qua lại không quá nhiều với những nhân viên khác trong nhà tang lễ, luôn một mình một cõi, nhưng khoảng thời gian gần đây, tính cách của Bạch Trân Trân đã thay đổi không ít, phong cách ăn mặc cũng to gan hơn trước nhiều, quan hệ với các đồng nghiệp cũng trở nên hài hòa hơn không ít.

Đương nhiên, quan hệ giữa các đồng nghiệp bọn họ không tồi, Bạch Trân Trân sửa soạn xinh đẹp, mọi người cũng sẽ không nói gì.

Bạch Trân Trân không biết những bàn tán của mọi người, cô mang A Bổn về phòng làm việc của mình.


Người giấy gánh vác linh hồn của A Bổn an tĩnh trốn trong tóc của cô, không có ý đi ra.

Bạch Trân Trân thở hắt ra, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu anh còn không ra, tôi không giúp anh nữa đâu.

”“Bà đây đếm tới ba…”“Ba, hai…”Lời còn chưa dứt, người giấy nhỏ bé đó từ trong tóc của Bạch Trân Trân bay ra, rơi lên bàn làm việc trước mặt cô.

“Ra đây.

”Giấy vàng này là bỏ thêm mỡ người chế tác thành, A Bổn ngược lại không để tâm, sau khi đi vào liền không ra nữa.

A Bổn vặn vẹo, tứ chi nhỏ bé của người giấy méo mó thành hình dạng kỳ dị, trông có hơi xấu xí.

Bạch Trân Trân cầm cái bút bi bên cạnh, tiện tay vén mái tóc lượn sóng phía sau lên.


Vừa nãy khi đâm gã tài xế kia, đừng thấy Bạch Trân Trân ra tay vừa chuẩn vừa độc, nhưng trên người cô lại không dính chút máu nào, một là cô không đâm trúng động mạch lớn, ngược lại không có máu tươi gì bắn ra, hai là A Bổn vận dụng một số tác dụng, giúp cô chắn máu tươi, cho nên mới giúp dáng vẻ của cô trông không có nhếch nhác như thế.

Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn người giấy A Bổn trên bàn, đầu ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ trên bàn.

Tiếng gõ thanh thúy vang lên trong văn phòng không lớn, A Bổn trốn bên trong thân thể người giấy đột nhiên nhớ tới hình ảnh khi Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc đâm tài xế kia.

Đáng sợ quá…Luôn cảm thấy nếu anh ta không làm chút gì đó, Bạch Trân Trân sẽ móc con dao phẫu thuật ra cho anh ta hai nhát.

Cô nhất định sẽ  làm như vậy!Bạch Trân Trân không nói gì, nhưng cảm giác áp bức rất mạnh, A Bổn bị dọa sợ, ủ rũ từ trong thân thể người giấy nhỏ chui ra, hóa thành hồn thể đứng trên khoảng không bên bàn.

Người giấy nhỏ mất đi sự phụ trợ của A Bổn, mềm oặt ngã xuống bàn, Bạch Trân Trân ghét bỏ nhìn nó một cái, cầm giấy nháp phủ lên, sau đó nhớ tới khi A Bổn phụ thể, người giấy nhỏ từng ở trong tóc cô, khóe miệng Bạch Trân Trân giật giật, sắc mặt càng khó coi.

Quay về cô phải gội đầu thật sạch.

A Bổn trông giống như chim cút ngoan ngoãn, ánh sáng màu đỏ trên người trông đã ảm đạm đi mấy phần, cả con quỷ cho người ta một loại cảm giác đơn thuần vô hại.

Lúc này biết sợ rồi?Bạch Trân Trân nâng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh biết mấy tiếng này tôi trải qua như thế nào không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận