Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau khi nói xong, những người bán hàng rong khác cũng đến để dò xét.
Tô Duy Duy đều âm thầm đồng ý tất cả, chỉ bảo gọi mọi người mời gọi khách cho mình.
Dù sao ở thời đại này một tệ cũng không nhỏ, rất nhiều người không nỡ bỏ tiền sẽ hỏi mấy người bánh hàng rong bên cạnh xem đây có phải trò lừa đảo hay không? Lúc này nếu những người bán hàng rong kìm lại thì Tô Duy Duy cũng khó làm ăn, không bằng dỗ ngon dỗ ngọt mọi người để họ giúp cô.
Sau này cô cũng không định dùng phương pháp này để kiếm tiền này lâu dài, ai muốn học cứ học.Trời chạng vạng tối, Tô Duy Duy âm thầm đếm tiền, thế nhưng tiền nhiều hơn cô tưởng tượng, được 112 tệ.
Cả ngày hôm nay không ai vượt qua thử thách, theo lý mà nói hơn một trăm người chơi thì có một hai người thành công mới đúng.
Nhưng có lẽ vì thời tiết nóng bức, nhiều người càng viết càng cảm thấy nóng nảy khó chịu, thậm chí còn không viết xong 600 số.Mấy quán bán hàng rong khác đều đã thu dọn quán, Lương Tiểu Muội đưa Tranh Tranh đi xem vòng vòng.
Trong hội chùa có rất nhiều đồ chơi mới lạ, hai người nhìn nhau, khi quay về thì rất hào hứng nói về cái này cái kia.
Tô Duy Duy mỉm cười ôm Tranh Tranh lên xà: “Được rồi, dẫn hai đứa đi ăn đồ ngon.”Tranh Tranh nháy mắt mấy cái, đôi mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, cho đến khi Tô Duy Duy đưa hai đứa bé đến sạp hàng kem.Lương Tiểu Muội kích động, không có đứa trẻ nào không thích ăn kem, nhưng bình thường cô bé không có tiền mua, cũng chỉ có thể nhìn Tráng Tráng ăn mà thèm.Từ bé đến lớn Tranh Tranh chưa từng nếm thử, cậu bé cầm cây kem trong tay liếm liếm, kem rất ngọt, hóa ra kem có vị như vậy.
Cuối cùng cậu bé cũng không cần nhìn Tráng Tráng ăn nữa, đã có mẹ mua cho mình rồi.
Tranh Tranh đột nhiên cảm thấy tự hào một cách khó hiểu, cậu híp mắt lại liếm một miếng nữa, nếu mẹ luôn đối xử tốt với cậu bé như vậy thì hay rồi.Hai đứa bé vẫn ăn chưa đã, sau khi ăn xong Tô Duy Duy lại dẫn bọn nhóc đi ăn bánh, tốn một khoản tiền lớn khoảng hai tệ.
Hai đứa trẻ ăn no căng bụng mới quay về, hôm nay Tô Duy Duy phơi nắng cả một ngày nên không thấy ngon miệng, cô bèn mua hai gói mì ăn liền ở sạp hàng bên cạnh.Đêm nay chắc chắn họ không thể về bởi vì ngày mai còn có hội chùa nhỏ, đa số là những người bán hàng rong ở nơi khác chạy đến, không dễ gì đến đây một chuyến, bọn họ không muốn quay lại lập tức mỗi lần hội chùa.
Họ sẽ ở lại đây hai ngày.
Ở thời đại này không có người giữ gìn trật tự đô thị, những người không đến hội chùa vào ngày đầu tiên thì ngày hôm sau họ cũng sẽ đến đi dạo, có không ít người.Nếu Tô Duy Duy đã hạ quyết tâm kiếm tiền chắc chắn sẽ không chỉ kiếm lời một ngày.
Ban đầu cô muốn ở trong nhà khách ai ngờ đến nửa đường lại bị ai đó cản lại.Đối phương mặc một cái áo sơ mi trắng cũ nát, quần vải dài thô, một đôi dép cao su màu xanh lá cây đã được giặt trắng, cách ăn mặc rất mộc mạc nhưng dáng người cao.
Giống như những người nhà họ Lương khác, anh ta có đôi mắt dài hẹp, đeo kính mắt làm nổi bật khí chất văn học trên người mình.“Em chồng?” Tô Duy Duy vô thức hỏi.Lương Vệ Đông rõ ràng cũng rất kinh ngạc, cho rằng mình nhận nhầm người.
Anh ta giúp ông chủ ra ngoài mua chút đồ, ai ngờ lại gặp phải chị dâu, còn mang theo hai đứa nhỏ.
Hơn nữa bộ dạng của chị dâu không thay đổi, nhưng anh ta lại luôn cảm thấy chị dâu trông không giống như những gì mình nhớ lắm.“Chị dâu, mọi người đến đây tham gia hội chùa sao?”“Không phải, tôi làm gì có tiền để đi chơi hội.”.