Nhóm dịch: Thất Liên HoaCậu bé hơi ốm nhưng dáng người cao, đứng đó trông giống như cây giá đỗ với cái đầu to, được cái là trông cậu bé rất đẹp trai, khuôn mặt nhỏ nhắn, nét mặt thanh tú.
Tuy còn nhỏ nhưng cậu có sống mũi rất cao, nếu nói cậu bé đẹp như một diễn viên điện ảnh cũng không ngoa.“Tranh Tranh à?” Tô Duy Duy giơ tay ra kéo cậu bé, nhưng Tranh Tranh lại giấu tay ra đằng sau lưng rồi né tránh cô.Tô Duy Duy vẫn tiến tới gần cậu bé, nhưng cậu bé lại né xa ra.Không biết Lương Tiểu Muội đó bao nhiêu tuổi rồi mà lại lên giọng giáo huấn cậu bé: “ Tranh Tranh, bà ấy là mẹ cháu đó, cô giáo đã dạy rằng mẹ luôn là người yêu thương chúng ta nhất, cháu cư xử với mẹ như vậy là không được đâu.”Tranh Tranh cúi đầu.Tô Duy Duy không khỏi thở dài, mặc kệ đi, khi đọc sách cô cảm thấy rất thương thằng nhóc này.
Bây giờ nhìn thấy cậu bé, cô thật sự rất muốn kéo cậu ôm cậu vào lòng, và rồi cô đã thật sự làm vậy.“Tranh Tranh à?”Tranh Tranh vẫn không đáp trả lại.Tô Duy Duy hôn lên trán cậu bé một cái, Tranh Tranh cứ như bị bỏng vậy, miệng hơi mở ra, dường như cậu thấy khá kinh ngạc.
Ngay sau đó, gương mặt cậu bé bắt đầu đỏ lên đến tận mang tai.Tô Duy Duy buồn cười khi nhìn ánh mắt ngơ ngác của cậu bé.
Cô vuốt tóc cậu bé, không biết đã mấy ngày Tranh Tranh chưa gội đầu nữa, đã dơ thế rồi.
Cô lại nhìn qua áo quần của cậu bé, rách tơi tả cả rồi, không biết người khác mặc bao nhiêu lần rồi mới đến phiên cậu.
Tô Duy Duy không quen nhìn người khác ăn mặc luộm thuộm mất thẩm mỹ như vậy.
Cô thầm nghĩ, đợi cô kiếm được tiền rồi, cô nhất định sẽ ăn diện cho Tranh Tranh.“Tranh Tranh à, con tập nói chuyện đi được không?”Nhưng Tranh Tranh chỉ nhìn cô mà không có phản ứng gì cả.Tô Duy Duy xúc động, Tranh Tranh trở nên như thế này đều do nguyên chủ.Nguyên chủ không hề quan tâm Tranh Tranh, sau khi sinh cậu bé ra cô đã vất cậu ở nhà mà không săn sóc gì, cứ để cho mấy đứa trẻ choai choai chăm sóc Tranh Tranh.
Nhớ lại, cô cảm thấy thật nực cười, cho nên cô không hề hay biết chuyện bọn người Lưu Ngọc Hải đã thường xuyên ức hiếp Tranh Tranh khi cậu còn nhỏ.Vậy nên từ nhỏ cậu đã bị tự kỷ, cho đến năm 7 tuổi mới mở miệng nói chuyện.
Lúc nhỏ, cậu luôn khao khát tình thương của mẹ, nhưng mẹ cậu lại bỏ đi, càng khiến cho Tranh Tranh cảm thấy cậu là một đứa trẻ không ai cần.
Sau này nữ chủ thường xuyên mắng chửi cậu, khiến cho cậu trở nên mẫn cảm từ bé.
Cậu gửi gắm mọi suy nghĩ của mình vào trong tranh.
Cậu đã trở thành một thiên tài hội hoạ cô độc, và rồi sống độc thân không lập gia đình.Tô Duy Duy nghĩ rằng dù cô có xem Tranh Tranh là con của mình hay không đi chăng nữa thì chí ít cô tốt hơn tất cả những người trên thế giới này.
Cô muốn được chăm sóc cho cậu bé, để cho cậu bé lớn lên bình an vô sự, được học hành đàng hoàng và có một tuổi thơ tươi đẹp.Tô Duy Duy nhìn Lương Tiểu Muội đang đứng trước mặt, trông thấy làn da của Lương Tiểu Muội đen như phân con lừa, mái tóc bẩn cột lại giống như cái đuôi ngựa.
Khuôn mặt cũng xinh xắn, nhưng có lẽ do hơi luộm thuộm nên nhìn qua trông Lương Tiểu Muội cứ như cô bé nhà quê vậy.Cô nhìn xuống thì thấy mũi giày xăng đan đã bị hỏng, lộ cả nửa bàn chân ra ngoài, dáng vẻ lôi thôi.Tô Duy Duy hốt hoảng khi nhìn thấy Lương Tiểu Muội như thế này.Cô bé chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, nếu so với cô bé với những người ở công ty động một tí là trăm tỷ kia thì có đáng là gì..