Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Sao lại thế được? Những ngôi nhà ở đây đã cho thuê gần hết, chị có muốn đi xem không?”Thư Nhan lắc đầu, cô ấy thuê văn phòng làm gì? Lại không mở công ty, nên đi xem nhà trước đã.
Cô gái bán hàng không nói gì thêm nữa, nếu như Thư Nhan thật sự muốn thuê thì điều đó mới khiến cô ấy kinh ngạc.
Đi theo cô gái bán hàng bước vào bên trong khu chung cư, đi trên đường cô gái không ngừng giới thiệu cho cô ấy về cơ sở hạ tầng môi trường ở bên trong khu chung cư: “Đây là phòng bảo vệ với hệ thống an ninh hai mươi bốn giờ bảo vệ an toàn cho toàn bộ dân cư ở đây trong mọi lúc, đây là trường mầm non song ngữ tự thiết lập của khu chung cư chúng tôi, bây giờ không có nhiều trẻ em lắm, đợi các chủ hộ lần lượt chuyển đến thì lúc đó sẽ náo nhiệt lắm.
”Đi vào tòa nhà thứ hai cô gái bán hàng vô cùng tự hào nói: “Tòa nhà của chúng tôi là nơi duy nhất ở Nam Thành có thang máy, tất cả toàn bộ thang máy đều được nhập khẩu, chị không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
”Tổng cộng khu chung cư có hai mươi tầng, bọn họ đi xem đầu tiên là căn hộ rộng 60 mét vuông.
60 mét vuông thật sự rất nhỏ, phòng nhỏ nhà vệ sinh nhỏ, nhà bếp cũng nhỏ, hai người có thể lách vai qua có thể đi qua, ba người thì chỉ có thể chen chúc vào tại một chỗ.
Căn 80 mét vuông gần như bằng 60 mét vuông chỉ có hơn nhau một phòng mà thôi.
90 mét vuông xem ra rộng hơn nhiều vì có nhiều hơn một ban công, nên cảm giác phạm vi tầm nhìn được mở rộng hơn, tổng cộng có bốn phòng, cô ấy và đứa con mỗi người một phòng, còn lại một phòng có thể làm phòng làm việc, căn hộ này có thể đưa vào phạm vi xem xét, nhưng Thư Nhan vẫn muốn đi xem căn hộ 120 mét vuông một chút.
Thật sự căn hộ 120 mét vuông không chê vào đâu được, diện tích căn phòng phù hợp, phòng khách rộng rãi sáng sủa, có ba ban công lớn còn có hai nhà vệ sinh, cảm giác nhìn chung vô cùng tốt.
“Giá cả bao nhiêu?” Cái được gọi là giá khởi điểm là giá cả cho căn nhà tệ nhất, vừa tối tăm lại ẩm thấp, những người có cơ thể yếu ớt sẽ sinh bệnh nếu ở đó, hiện giờ đang xem căn nhà này tuyệt đối không thể nào là giá khởi điểm.
“Chị nhìn trúng ngôi nhà này sao?” Trong lòng cô gái bán hàng không hề vui vẻ, thật ra có rất nhiều người sau khi xem qua căn nhà 120 mét vuông đều vô cùng yêu thíchCuối cùng toàn bộ đều dọa sợ bỏ chạy sau khi nghe đến giá cả, cô gái bán hàng cũng rất sợ khi Thư Nhan nghe giá cả cũng sẽ quay lưng bỏ đi, trên khuôn mặt vẫn đang nở nụ cười nhiệt tình.
“Chúng tôi đã mời nhà thiết kế giỏi nhất, công ty kiến trúc tốt nhất, dùng vật liệu tốt nhất…”“Cô cứ trực tiếp nói ra cái giá đi.
” Nói nhiều như vậy không phải là muốn nói chỗ này của bọn họ đắt cũng có cái đạo lý của đắt hay sao?.
“Bốn ngàn hai trăm tệ một mét vuông.
”Thư Nhan đột nhiên muốn cười haha, đã nói giá trung bình là một ngàn năm trăm tệ mà, không phải bốn ngàn hai trăm cũng chênh lệch quá nhiều rồi sao? Điều này không đáng tin giống như mức lương bình quân đầu người của thế hệ sau này vậy.
Bốn ngàn hai trăm tệ không nhiều nhưng đây là bốn ngàn hai trăm tệ của năm 1992, nhân viên chính thức của bên Nam Thành chỉ có hơn ba trăm một tháng, cũng có thể nói một nhân viên làm một năm không ăn không uống cũng mua không nỗi một mét vuông.
Thư Nhan do dự có cần phải mua một căn nhà lớn như vậy không, gần năm trăm ngàn đồng, số tiền này đem gửi vào ngân hàng thì tiền lãi sẽ tăng cao hơn cả giá nhà.
Cô gái bán hàng hồi hộp nhìn Thư Nhan.
.