Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Không đánh con là con thực sự lật ngói trên nhà xuống luôn phải không? Dám đánh chị hai, thằng con làm phản rồi.
”“Huhu…” Diệp Thiên Bảo khóc.
“Mẹ, con không đau.
” Diệp Thanh Thanh nói khẽ.
“Nó đánh con còn không biết ngăn nó lại sao? Để lại sẹo thử xem con phải làm thế nào đây?” Thư Nhan tìm chủ nhà mượn một ít cồn để khử trùng sơ qua, chủ nhà còn đưa cho một chút thuốc mỡ và bảo rằng trị vết thương cào xước rất tốt.
“Lần sau em trai dám đánh con thì phải giống như mẹ đánh lại vào mông nó.
” Trẻ con đánh nhau là điều khó tránh khỏi, nhưng hai đứa này thật sự khiến người ta bực mình, một đứa thì quá yếu thế còn một đứa thì quá mạnh.
Còn tưởng rằng càng ngày sẽ càng ngoan ngoãn và càng tốt hơn, nhưng bây giờ mới phát hiện những gì có trong sẵn trong máu thì thực sự không thể thay đổi một sớm một chiều được.
Buổi trưa cô ấy nấu một ít mì để ăn tạm cho qua, Diệp Thanh Thanh ăn rất ngon lành, Diệp Thiên Bảo bị Thư Nhan trừng trị một hồi không dám gây ra điều ngốc nghếch nào nữa, chốc chốc lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Thư Nhan.
“Buổi chiều hai đứa đi theo giúp việc cho mẹ.
” Cứ bị nhốt lại ở trong khách sạn cũng không phải là cách.
Cô ấy đã quét dọn xong phòng ốc vào lúc sáng, Thư Nhan đưa cho bọn chúng mỗi người một cái khăn lau, yêu cầu hai đứa lau sạch bàn ghế thêm một lần nữa, còn Thư Nhan thì nhanh chóng đi giặt ga giường và vỏ chăn, hôm nay mặt trời lên cao buổi trưa phơi sẽ khô thì đến tối trải giường chỉnh chu là có thể ngủ được rồi.
Vươn vai nhẹ nhàng kéo cánh tay Thư Nhan lại, cô cúi đầu nhìn thấy Diệp Thanh Thanh bưng một ly nước: “Mẹ, uống nước đi.
”Đầu tiên Thư Nhan vui vẻ hài lòng sau đó cau mày: “Nước ở đâu ra đây?”“Nước ở trong nhà bếp.
” Diệp Thanh Thanh thấy vẻ mặt mẹ không vui nên hơi sợ.
Thư Nhan cố gắng hết sức để sắc mặt hiền hòa trở lại: “Khi con và em trai ở trong khách sạn cũng lấy nước máy để uống sao?”“Không có.
” Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Đều là nước ở trong ấm nước nóng mà.
”“Đây là nước chưa được đun sôi không thể uống, uống vào sẽ sinh bệnh, đến lúc đó phải đi bệnh viện để uống thuốc và tiêm thuốc, sau này không được uống nữa biết chưa?”Ở quê uống nước lã là đều bình thường, đặc biệt là Diệp Thanh Thanh không được người nhà xem trọng nên đoán chừng là thường hay uống nước này, nhưng Thư Nhan phải dạy con bé sau này không được uống nữa.
Tháng chín mặt trời rất gắt, Thư Nhan gọi một chiếc xe ba bánh, ba mẹ con ngồi cùng nhau đi đến trung tâm bất động sản.
“Mẹ, chiếc xe này rất tốt, chúng ta cũng mua một chiếc đi.
” Lời nói của Diệp Thiên Bảo đã khiến bác kéo xe bật cười haha.
“Xe này của bác cháu không kéo không nỗi.
”“Mẹ kéo.
” Diệp Thiên Bảo quay đầu lại nhìn Thư Nhan với đôi mắt kỳ vọng.
Thư Nhan cong môi, con thực sự rất có hiếu khi hy vọng mẹ mình đi kéo xe ba bánh.
Tiểu Lý ở trung tâm bất động sản vội vàng chào hỏi Thư Nhan khi nhìn thấy cô ấy đi vào: “Giám đốc Vương đã đợi chị được một lúc rồi, vốn định để tôi gọi cho chị.
”“Cô Thư, đây là hai đứa con của cô phải không? Trông rất dễ thương.
” Giám đốc Vương bảo Tiểu Lý mang bánh kem lại cho hai đứa nhỏ, sau đó đưa bảng báo cáo cho Thư Nhan.
“Bên phía trường học đã đồng ý rồi, chỉ bây giờ không thể vào học ở các lớp khá được, chỉ có thể vào lớp phổ thông thôi.
”“Không sao, có thể được đi học là tốt lắm rồi, thật sự rất cảm ơn Giám đốc Vương.
” Thư Nhan cầm lấy bảng báo cáo đều là những câu hỏi đơn giản, Thư Nhan dựa vào hướng dẫn của Giám đốc Vương sau khi điền đầy đủ thì cất nó lại: “Khi nào có thể đi đăng ký được?”.