Đường Thư nhận ra bà ấy, chính là thím vừa rồi ở nhà bên cạnh tò mò đánh giá bọn họ, chỉ nghe bà ấy cười nói: "Vừa rồi hình như nhìn thấy Thẩm Việt trở về, cho nên liền tới xem một chút, thật đúng là vậy.
Ở đây có mấy thứ rau dưa nhà mình trồng, buổi trưa các cháu có thể xào ăn.
"
Thẩm Việt hiếm khi không có xụ mặt, mà là gọi một tiếng: "Thím Lưu.
"
Đường Thư thấy thế tiến lên chào đón, trên mặt hiện lên một nụ cười nhã nhặn lịch sự: "Thím, thím quá khách khí, trước tiên vào nhà ngồi một chút đi, cháu rót cho thím một chén trà.
"
"Không cần không cần, nhà thím còn đang hấp bánh bao, các cháu làm việc của mình đi, chỉ là tới đưa chút đồ ăn cho các cháu mà thôi.
" Thím Lưu tinh mắt nhìn thấy Thẩm Việt đang phơi đúng là quần áo của phụ nữ, nụ cười trên mặt càng đậm.
Đường Thư tuy chỉ nói lời khách sáo, nhưng vẫn chuyển ghế tới.
Thím Lưu thấy cô mang cái bụng lớn, vội vàng khoát tay áo: "Đừng đừng đừng đừng, cháu đang mang thai lớn ngày, đừng bận rộn, thím đưa xong liền trở về, chủ yếu là nhìn thấy Thẩm Việt trở về, liền tới thăm các cháu thôi.
"
Đường Thư nhìn dưa cải xanh biếc, vẻ mặt đầy ý cười: "Cảm ơn thím, Thẩm Việt nói trái cây nhà thím trồng đều đặc biệt giòn ngọt, giữa trưa cháu liền trộn dưa chuột cho Thẩm Việt ăn.
"
Thím Lưu nghe lời Đường Thư nói làm cho người ta thư thái, trong lòng cũng ngọt ngào, trước đó kỳ thật bà ấy cũng không coi trọng hai người này, trên trấn có rất nhiều lời đồn đãi, nói đứa nhỏ này là cố ý bám vào Thẩm Việt.
Cái này cũng thôi đi, sau đó hai người ở cùng một chỗ, bà ấy còn nghe thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, Thẩm Việt sau đó cũng không ở nhà mấy, bà ấy cũng chưa thấy qua hai người cùng nhau ra vào, ngày hôm qua còn có người nói Đường Thư chạy trốn cùng người khác.
Nhưng sáng sớm hôm nay, bà ấy vừa vặn nhìn thấy đứa nhỏ này nói muốn sống tốt với Thẩm Việt, xem ra trước đó là có hiểu lầm gì đó mà thôi.
Thím Lưu liếc mắt nhìn Thẩm Việt bên kia vừa mới giặt xong quần áo, liền nói: "Thẩm Việt khi còn bé thích nhất là ăn dưa chuột trộn, nhưng mà cháu nhìn xem cũng quá gầy, cũng phải ăn ngon uống ngon, đừng làm tổn thương thân thể.
"
Đường Thư cười cười: "Thẩm Việt vừa mới nấu cho cháu một bát mì trứng gà lớn, đại khái là lúc trước nôn nghén quá dữ cho nên mới có hơi gầy.
"
Thím Lưu nghe Đường Thư nói vậy, cũng không dò xét nữa, trấn an: "Nhìn hai đứa như vậy thím yên tâm rồi, vợ chồng mà, phải giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống mới có thể tốt hơn.
"
Đường Thư cười xán lạn, gật đầu lia lịa: "Thím, thím yên tâm.
"
Khách sáo vài câu, thím Lưu lại hỏi tình hình đứa bé trong bụng Đường Thư, lúc này Đường Thư mới nhớ lại, ngoại trừ lần mang thai đứa bé đi kiểm tra sơ qua, sau đó nguyên chủ vẫn chưa từng đến bệnh viện.
Tiễn thím Lưu đi xong, Đường Thư nhìn bụng mình, liền cười dịu dàng với Thẩm Việt đang uống canh cà chua trứng gà: "Đúng rồi, ngày mai nếu trời không mưa, anh theo tôi đi bệnh viện làm kiểm tra đi.
"
Đi được vài bước, Đường Thư lại quay đầu lại nhìn anh một cái, hiếu kỳ nói: "Sao anh không ăn mỳ? Chỉ ăn canh thôi sao đủ no?"
"! "
Thẩm Việt khẽ mỉm cười, cũng không biết ai đã ăn hết mì.