Động tác của Đường Thư gói bánh bao tăng tốc, ngón tay dài của cô chuyển động linh hoạt, bánh bao trong tay xoay một cái, từng cái bánh bao dạng cuộn hoa xuất hiện.
Cục bột trắng trắng mập mạp đặt ở trên bàn hấp, mượt mà lại đáng yêu, cứ như vậy nhìn thôi đã cảm thấy mong đợi.
Đợi đến khi Đường Thư gói xong hai mươi cái bánh bao, nồi nước vừa mới đun xong, trực tiếp cho lên nồi hấp.
Đường Thư đỡ lưng mình, lẩm bẩm: "Mệt chết đi được.
"
Thân thể này suy yếu hơn cô tưởng tượng nhiều lắm, ngoại trừ dinh dưỡng không đủ, đoán chừng trước kia cũng không tĩnh dưỡng thật tốt.
Thẩm Việt từ trước cửa lò ngẩng đầu lên, nói: "Để tôi canh là được.
"
Đường Thư cũng không cậy mạnh, ước gì bây giờ liền nằm trở lại trên giường, nhưng mà bởi vì làm chút việc nhà, bụng cũng đói, hận không thể hiện tại mở lồng hấp, trực tiếp cầm lấy hai cái bánh bao nuốt sống.
Đợi khoảng 20 phút, cuối cùng bánh bao cũng ra lò.
Đường Thư gắp trước ba cái bao chay, ba cái bánh bao nhân rau, đặt vào một cái đĩa inox.
Cô mở miệng nói: "Tôi đưa mấy cái bánh bao qua cho thím Lưu, anh ăn trước đi.
"
Thẩm Việt đứng lên, nhận lấy cái đĩa đựng đầy bánh bao trong tay Đường Thư, nói: "Tôi đi đưa, cô ăn trước.
"
Đường Thư trong lòng có chuyện, không buông tay: "Vừa vặn tôi có chút chuyện muốn hỏi thím Lưu, tôi đi một chút sẽ về.
"
"Chuyện gì?"
"Chuyện mang thai.
" Đường Thư nói.
Thẩm Việt không nói gì nữa, chuyện mang thai quả thật thím Lưu có kinh nghiệm hơn nhiều, bà ấy sinh bốn đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất còn đang học lớp ba.
*
Đường Thư bưng mấy cái bánh bao gõ cửa nhà thím Lưu.
"Thím Lưu, cháu và Thẩm Việt làm một ít bánh bao, đưa thím nếm thử một chút.
"
Thím Lưu vừa mở cửa đã thấy Đường Thư cầm một mâm bánh bao lớn, bánh bao trắng trắng mập mập nhìn rất ngon mắt.
"Các cháu quá có lòng, cháu đây còn bụng lớn nữa, giữ lại tự mình bồi bổ thân thể đi.
"
Đường Thư đi theo thím Lưu vào cửa, vừa đánh giá nhà của bà ấy: "Chúng cháu làm rất nhiều, sợ ăn không hết sẽ lãng phí.
"
"Hơn nữa, thím Lưu cũng tặng cho chúng cháu nhiều rau dưa như vậy, đây cũng là một chút tâm ý của chúng cháu, thím Lưu đừng chê là được rồi.
"
Nhà thím Lưu hai tầng rưỡi, chắc là hai năm nay mới xây, tường ngoài còn trét xi măng trắng, trông rất mới và sạch sẽ.
Như vậy xem ra, ngõ nhỏ này giống như chỉ có một hai nhà còn chưa xây nhà mới, trong đó có nhà Thẩm Việt bọn họ.
Thím Lưu vừa nãy đã ngửi thấy mùi bánh bao hấp, bà ấy còn lẩm bẩm đồ ăn nhà ai thơm như vậy, nhìn thấy bánh bao Đường Thư đưa tới, liền biết là mùi thịt của bánh bao nhà bọn họ.
Khóe miệng thím Lưu nhịn không được cong lên: "Làm sao có thể? Thím còn suy nghĩ nhà ai làm bánh bao thơm như vậy, thì ra là nhà cháu.
"
Bánh bao này đẹp hơn bánh bao bà ấy gói nhiều, mỗi cái đều trắng trắng mập mập, nước thịt tươi ngon kia đã từ tâm hoa bánh bao chảy ra, bà ấy nhìn thấy mà muốn lập tức nếm thử một miếng.
Thật đúng là không nhìn ra đứa nhỏ Đường Thư này lại biết làm bánh bao?
Nghĩ lại, đại khái là Thẩm Việt làm nhỉ?
Thím Lưu với vào trong phòng gọi một tiếng Hổ Tử: "Rót cho chị dâu một chén trà.
"
Hổ Tử là con trai út của thím Lưu, cũng chỉ khoảng mười tuổi, còn đang học tiểu học.
Hổ Tử không kiên nhẫn hừ một tiếng, nhìn Đường Thư, bất đắc dĩ buông sách vở trong tay xuống, mang dép xẹt xẹt đi tới rót một chén trà, đặt trước mặt Đường Thư.