Dựu Tử nhắm mắt lại vừa cười nhẹ nói với em gái, bây giờ đâu đâu cũng đói kém, chủ yếu là hái rau dại, củ khoai lang, cám ngô để ăn cho đỡ đói.
Công xã cũng không xin được cứu trợ, một nắm gạo nhỏ cho nhiều nước, ăn cho ấm bụng là được.
"Hừ ╯^╰, em tin ba mẹ, mai em sẽ đi thử xem."
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm, trời còn hơi tối, không khí ẩm ướt, những giọt sương trên lá cây rơi xuống đất từng giọt một, con gà trống vươn dài cổ, ngẩng cao đầu “Ò, ó, o" kêu to gọi mọi người dậy.
Dữu Tử nghe tiếng gà gáy ba hồi thì đã mặc quần áo xong xuôi, chuẩn bị đun nước nấu cơm sáng.
Vào bếp thấy củi ít, liền quay lại phòng chứa củi.
Đến cửa, cậu nhớ lại giấc mơ em gái kể đêm qua.
Nghĩ bụng: Kỳ ngộ gì chứ, người chí thân, máu mủ ruột thịt với ba mẹ chẳng phải chỉ có mình và em gái thôi sao?
Hay là thử xem đi.
"Phật tổ phù hộ."
Lẩm bẩm một câu, cậu đẩy cửa phòng chứa củi bước vào.
Trong phòng chất đầy củi và thân ngô, góc nhà còn có vài dụng cụ nông nghiệp ít dùng.
"Chẳng lẽ đọc sai câu thần chú rồi?"
Cậu gãi đầu, lùi ra đóng cửa lại.
"Nam mô A Di Đà Phật."
"Mani mani hồng."
"Cấp cấp như luật lệnh, khai!"
"Trời linh linh, đất linh linh."
Cậu thử mãi mà vẫn thế, thôi, cũng chẳng biết đang mong chờ cái gì nữa.
Dữu Tử vỗ đầu cười, rồi vào bếp đun nước, nấu canh rau dền khoai lang.
Rửa mặt, đánh răng xong, cậu múc nước nóng vào chậu, mang vào phòng khách, rồi quay vào phòng gọi em gái dậy.
"Ni Nhi, mau dậy rửa mặt đi, lát nữa anh đi cắt hai thúng cỏ, chiều em ra gốc cây lớn giao nộp nha! Phải nhanh lên, không thì đi học muộn mất."
Nghe vậy, Hổ Ni vội vã giật chăn dậy, nhảy phịch xuống giường.
Tuy cô bé là con gái nhưng rất mạnh mẽ, leo trèo, bơi lội giỏi hơn cả anh trai, lại còn khỏe nữa.
"Mặc quần áo vào đã, hấp tấp quá!"
Dữu Tử vừa gấp chăn lại, vừa dặn em gái.
"Biết ạ!"
Hổ Ni miệng ngậm bàn chải đánh răng, nói lí nhí, nhanh chóng đánh răng, rửa mặt.
Mẹ nói không thích con cái ở bẩn.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô bé chạy vội ra khỏi phòng khách về phía phòng chứa củi.
Dữu Tử đi ra khỏi phòng ngủ không thấy em gái ở bàn ăn, lập tức bưng bát đi đến cửa.
Thấy em gái đứng trước cửa phòng chứa củi, lẩm bẩm niệm gì đó, rồi đẩy cửa ra, đóng cửa lại, cứ thế lặp đi lặp lại.
"Haha, em gái ngốc nghếch, anh bảo mơ là mơ, làm gì có thật, không ăn là nguội hết rồi đấy.
Anh ăn no rồi, lát nữa em rửa bát nhé, anh đi đây."
Dữu Tử cười em gái, đặt bát xuống, đeo túi rồi chạy đi.
"Biết rồi!"
Hổ Ni đáp lại, bỏ cuộc ở cửa phòng chứa củi, tự hỏi có phải mình làm sai ở đâu không.