"Ninh Ninh, nói cho cha biết, những thứ mà mẹ con để lại cho con đang ở đâu?”
“Ninh Ninh, con phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì cha cũng sẽ không dám đảm bảo sẽ làm gì con!”
“Ninh Ninh à, sự kiên nhẫn của cha có giới hạn, nếu ngày mai con vẫn không chịu nói ra như vậy, vậy thì sẽ chịu nhiều đau khổ hơn đó.
”
…
“Ninh Ninh, Ninh Ninh, con làm sao vậy?”
Hô hấp dồn dập, lồng ngực Tô Ninh phập phồng dữ dội, những sợi tóc trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt.
Nhìn biểu cảm lo lắng không thôi hiện lên một cách rõ ràng, bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình của đối phương, nghĩ đến hình ảnh vừa mới đột nhiên hiện lên trước mắt, một luồng khí lạnh từ xương cụt xông chạy thẳng lên đầu, da gà nổi khắp người.
Cô phản xạ có điều kiện mạnh mẽ hất tay ông ta ra, không khống chế được mà thét lên thành tiếng: "Đừng chạm vào tôi!"
"Được được được, cha không chạm vào con nữa, không chạm vào con nữa được không.
Ninh Ninh à, con đừng kích động quá, trên tay con còn có kim tiêm kìa!"
Phản ứng quá khích đột ngột của con gái khiến Từ Tự Tân cảm thấy sửng sốt, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ đã nói với mình lúc trước, cho rằng đây là di chứng sau khi rơi xuống nước sắp chết nên cũng không để trong lòng.
Ông ta đành phải kìm nén sự không vui, tiếp tục dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi: "Con yên tâm, người xấu kia đã bị cảnh sát bắt lại rồi, hơn nữa có cha ở đây, cha cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương con nữa, Ninh Ninh à, đừng sợ nữa nhé.
”
Tình cảm chân thành tha thiết tới cỡ nào, tất cả đều là sự thông cảm dành cho con gái yêu từ sâu trong lòng.
Nếu không phải một vài hình ảnh hiện lên kia quá chân thật.
Nếu không phải lúc tỉnh lại hình ảnh về chị y tá và bác sĩ mà cô đã nhìn thấy được đều đã được chứng minh đã xảy ra, nếu không phải vì cô cảm thấy tò mò nên muốn thử lại lần nữa, chọn người cha đang vội vã chạy tới!