“Ninh Ninh xuất viện rồi sao?”
“Đúng vậy đó, phó xưởng Từ, sao ông không để con bé Ninh ở lại bệnh viện thêm vài ngày? Tình huống lúc đáng sợ thật đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói lúc cứu lên được thì cũng không còn hơi thở nữa.
”
Hai cha con mới vừa đi vào khu nhà chung thì lập tức bị một đám ông chú bà cô nhàn rỗi không có việc gì đang phơi nắng tán gẫu vây quanh.
Hai tay Từ Tự Tân xách đồ, trên mặt treo lên vẻ nho nhã hiền hòa tươi cười, cho dù bị người ta chặn đường hỏi đông hỏi tây cũng không có tức giận một chút nào.
“Đúng vậy, dì Lưu, bác sĩ nói không có gì đáng ngại nữa rồi sao nên con bé ầm ĩ nhất định muốn về nhà, thấy kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng không còn bao nhiêu ngày nữa, trong lòng con bé cũng sốt ruột.
”
“Chú Lý yên tâm đi ạ, Ninh Ninh của chúng ta vẫn khỏe.
”
“Ôi, cảm ơn mọi người đã quan tâm! Ninh Ninh còn phải dưỡng bệnh thêm vài ngày nữa, để cháu đưa con bé về trước đã.
”
Tô Ninh mím chặt môi đi theo sau ông ta, bị người khác hỏi chuyện thì cũng chỉ ngại ngùng tươi cười như thường ngày.
Nhìn cha quen việc như vậy, vẫn duy trì bộ dáng hiền lành tốt tính, lòng của cô giống như bị tảng đá lớn đè xuống, có cảm giác đau buồn khiến người ta không thể hít thở được.
Rốt cuộc một người có thể ngụy trang giỏi tới cỡ nào, lòng dạ ác độc đâu mới có thể sắm vai là người tốt không lộ sơ hở một chút nào suốt mấy chục năm như vậy.
Suy nghĩ này cực kỳ đáng sợ!
“Ninh Ninh, Ninh Ninh?”
“Dạ? Có chuyện gì vậy cha?”
Cô ngẩng đầu, thình thình nhìn thấy cặp mắt đầy quan tâm xen lẫn sự lo lắng rõ ràng kia.
Tô Ninh chỉ liếc mắt một cái thì lập tức dời tầm mắt khỏi mặt ông ta trước, ra vẻ thắc mắc nhỏ giọng nỉ non: "Sao không thấy Duyệt Duyệt vậy ạ?"
Cô biết mình bây giờ hoàn toàn không phải là đối thủ của con hồ ly già này, cũng hiểu được vì không muốn cho chuyện dự đoán được rằng tương lai sẽ xảy ra chuyện cô bị hãm hại bị lộ ra thì phải vô cùng cẩn thận, không thể để cho ông ta cảm thấy bất kỳ sự thay đổi nào.