Ánh nắng chiều nhuộm cả vùng trời phía tây thành màu đỏ rực rỡ, đạo quan cũ nát trên đỉnh núi cũng bị ánh nắng chiều nhuộm màu.
Đạo sĩ già gầy gò nằm trên giường, nhìn cô gái đứng ở trước giường đang nhìn ông ấy và cậu bé mập đang khóc nức nở.
"Đàn em Liễu, Vương Dịch Chi xin nhờ cậy em." Đạo sĩ già nói với cô gái đứng ở trước giường.
Cô gái kia chính là cô bé tới cửa từ mấy năm trước, cũng chính là Đại Ni Nhi.
Nhưng Đại Ni Nhi đã chết, người còn sống là Liễu Tiên Dao.
Liễu Tiên Dao cô đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.
Đã từng muốn trở thành tiên.
"Đạo sĩ thối yên tâm đi, tôi sẽ nuôi dưỡng cậu ta đến mười tám tuổi trưởng thành, coi như là báo đáp ông đã chứa chấp tôi sáu năm."
Sáu năm trước, vào buổi tối đêm đen gió lớn kia.
Gió lạnh gào thét, trăng khuyết mới nhô lên từ phía đông, Gió lạnh thổi qua cành cây khô không có lá, âm thanh rít gào kia như quỷ khóc sói gào.
Một đêm lạnh như vậy, ngay cả ma đi ra ngoài cũng sợ chết cóng chứ đừng nói là người.
Thế nhưng lại có người nhân lúc đêm đen gió lớn, len lén đi vào rừng hì hục đào đất.
"Đất này cứng quá, tôi không đào được, hay là vứt vào trong khe đi.
Dù sao chỗ này cũng đủ xa thôn rồi, bây giờ mọi người đều đói tới mức không đi nổi nữa, ai còn tới đây." Một người đàn ông nói, giọng nói rất thô.
"Như vậy không hay đâu.
Dù sao chúng ta cũng nhận một khoản tiền lớn từ cha mẹ nó, bây giờ Đại Ni Nhi đã đi rồi mà ngay cả chôn cất chúng ta cũng không làm tử tế, như vậy không hay đâu?" Một người phụ nữ nhỏ giọng nói, trong giọng nói pha chút chột dạ.
"Bà bớt đi.
Tuy chúng ta nhận tiền của cha mẹ nó nhưng chúng ta cũng đã nuôi nó mười năm.
Chẳng lẽ lại uổng công nuôi mười năm.
Muốn trách thì trách nó xấu số, rắn không cắn người khác, lại khăng khăng cắn nó." Người đàn ông vừa trào phúng vừa ghét bỏ.
"Đều tại ông, nếu không phải ông ép Đại Ni Nhi ra ngoài tìm đồ ăn, nó sẽ bị rắn cắn chắc? Đã nuôi mười năm rồi, qua mấy năm nữa là có thể đổi lấy tiền sính lễ.
Bây giờ thì hay rồi, người đã không còn.
Vất vả nuôi mười năm uổng công." Người phụ nữ trách người đàn ông.