Thập Niên Tôi Nhặt Bia Đỡ Đạn Về Làm Chồng


Cô đi đến trước cửa phòng đôi vợ chồng kia, đẩy cửa đi vào, đi tới trước giường, nhìn thấy bọn họ nằm trên giường, cô không quấy rầy đến bọn họ.
Trên giường có đặt tủ đầu giường, cô tìm tới một cái ngăn kéo nhỏ của tủ đầu giường, ngăn kéo được khóa bởi một chiếc khóa đồng.

Cô cầm khóa đồng nhẹ nhàng vặn một cái rồi buông ra, chiếc khóa vốn đang khóa chặt đã bị cô mở được.

Cô lấy đồ hai lần từ trong ngăn kéo nhỏ, là hai đồ vật.
Sau khi lấy đồ, cô khóa lại ổ khóa.
Cô đứng ở trước giường nhìn đôi vợ chồng đang ngáy ngủ kia, giọng nói rất nhỏ vang lên: "Người chết như đèn tắt.


Các người nhận tiền của cha mẹ cô ấy, nuôi cô ấy mười một năm, từ lúc ba tuổi cô ấy đã làm trâu làm ngựa cho nhà các người tám năm.

Tiền các người đã tiêu, công ơn nuôi nấng cô ấy đã trả.

Bây giờ cô ấy đã chết, mọi nhân quả đã chấm dứt."
"Cô ấy không nợ các người, bà đây càng không nợ các người.

Hôm nay, tôi thay mặt Đại Ni Nhi chấm dứt nhân quả với các người, sau này gặp lại sẽ là người dưng."
Dứt lời cô quay người rời đi.


Ra khỏi phòng, ra khỏi sân.

Đứng ở ngoài cổng, cô giơ tay bấm đốt ngón tay một lúc, sau đó ra khỏi thôn, cô cứ đi mãi.

Rõ ràng là đêm gió lạnh thấu xương, cô lại như thể không biết lạnh.
Không biết đi được bao lâu, mặt trời mọc mặt trăng lặn, cô đi qua cầu qua bờ ruộng, leo lên núi rồi lại xuống sườn núi, sau khi leo núi một lần nữa thì trời đã sáng tỏ.

Mặt trời phá tan mây mọc lên ở đằng đông, ánh nắng chiếu xuống cánh cửa cũ kỹ của đạo quan rách nát trước mặt cô.
Cô giơ tay gõ cửa, một lát sau sau cửa truyền đến tiếng bước chân.

Sau khi cửa mở ra, ngay giây phút nhìn thấy bóng người, cô nói một câu: "Tôi là Liễu Tiên Dao, đồ tôn của ông nợ tôi ơn cứu mạng, bây giờ đến lượt ông báo ơn."
Nói xong cô nhắm mắt lại ngã về phía trước, đạo sĩ già mở cửa kia còn chưa kịp phản ứng với lời nói của cô thì đã thấy cô ngã xuống, vội vàng đỡ lấy cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận