Thập Niên Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác


“Đúng vậy, mẹ nó sắp xếp cho đấy.” Cố Tư Triết cũng đã đồng ý mối hôn sự này.

Dù ông ta luôn tự đắp nặn cho mình hình tượng thanh cao nhưng vẫn biết một gia đình như nhà họ Tần là nơi mà biết bao người tìm mọi cách để được gả con gái vào.
Không ngờ chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu đứa con gái súc sinh kia của ông ta.
“Chị ấy đúng là giỏi thật đấy, vậy mà có thể tạo mối với nhà họ Tần.” Đổng Tĩnh hâm mộ nói.
Cố Tư Triết lại không nghĩ vậy, nhớ đến người vợ cương nghị đã khuất của mình, ông ta lộ rõ vẻ khinh thường: “Giỏi cái khỉ gì, chỉ là ăn may cứu được cậu nhỏ Tần đang chơi một mình bên bờ sông mà thôi.”
Lúc đó ai cũng biết chuyện này, nhà họ Tần cũng không phụ ân tình mà đưa ra đề nghị muốn nhận con gái nhà họ về làm dâu.

Lúc đó người vợ cả kia của ông ta còn do dự mãi không quyết, cuối cùng cũng là do ông ta đứng ra đồng ý.
“Vậy hai nhà đã thống nhất khi nào cưới chưa?” Hai mắt Đổng Tĩnh tối tăm khó hiểu.
Cố Tư Triết ngồi thẳng người dậy, cẩn thận nhớ lại: “Chuyện đó thì chưa.” Chủ yếu là vì năm đó Lý Nhược Lan vẫn luôn chống đối cuộc hôn nhân này.

Bà cảm thấy hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, không biết sau này lớn lên tính tình sẽ ra sao, có hợp nhau hay không, vậy nên việc sắp xếp mối hôn sự này có phần gấp gáp qua loa.
Không thảo luận chi tiết cho lắm.
Ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy lấy chìa khóa trong cặp tài liệu ra, vào phòng ngủ chính.

Sau đó ông ta cẩn thận mở tấm ván giường lên, để lộ ra một chiếc két sắt ở dưới.
Ông ta lấy chìa khóa mở lớp khóa ngoài của két sắt ra trước, rồi bấm chuỗi mật khẩu rất nhanh, két sắt "cạch" một tiếng rồi mở ra.
Đổng Tĩnh đứng ở phía sau người đàn ông chứ không lại gần.
Mụ liếc hết từ xa, tuy rằng không thấy rõ bên trong chứa gì nhưng có thể loáng thoáng thấy những bóng màu vàng.
Cố Tư Triết nhẹ tay cầm một phong thư ra, sau đó cẩn thận đóng két sắt lại rồi để xuống dưới giường.
Ông ta làm chuyện này mà không hề có ý né tránh Đổng Tĩnh.
Thậm chí còn cảm thấy kiêu ngạo trong lòng.
Khi vợ cả của ông ta còn sống, tiền bạc trong nhà đều do bà nắm giữ.

Đường đường là một tên đàn ông vậy mà tháng nào ông ta cũng phải nộp phần lớn tiền lương về nhà.

Tiền tiêu vặt trong tay chẳng mua được mấy bao thuốc lá, chẳng uống được mấy ly rượu, chứ đừng nói đến việc lên thành phố ăn chơi này kia.
Ông ta không phủ nhận Lý Nhưng Lan là người tiết kiệm, biết chăm lo việc nhà, nhưng thân là người đứng đầu gia đình, vậy mà đa số việc trong nhà lại để đàn bà quản lý, thế thì chẳng phải ông ta mất sạch tự tôn đàn ông rồi à?
Như hiện tại mới là tốt nhất.
Toàn bộ tiền trong nhà đều do ông ta quản, mọi người đều phải bợ đỡ ông ta mà sống.

Cái con súc sinh kia ngỗ nghịch bất hiếu thì có làm sao đâu, của hồi môn của nó ít hay nhiều đều là do ông ta quyết cả đấy.

Dám cãi bướng với bố nó, thì cứ chờ mà nhận quả đắng đi.
Về lại phòng khách, Cố Tư Triết rút ra một tờ giấy từ trong phong bì, soi dưới ánh đèn để đọc kỹ lại thỏa thuận hôn ước giữa hai nhà.
Xem xong ông ta đưa cho Đổng Tĩnh.
“Em cũng xem đi, giờ em đã là mẹ nó rồi, sau này em còn phải lo mối hôn sự này.” Sinh nhật hai mươi tuổi của đứa con gái súc sinh của ông cũng đã qua rồi, vậy mà nhà họ Tần vẫn chưa tới nhà cầu hôn, chẳng lẽ là muốn từ hôn hay sao?
Nằm mơ đi!
Đổng Tĩnh cẩn thận cầm tờ giấy đính ước, đọc hết không bỏ sót chữ nào.
Trời cũng giúp mụ, quả nhiên mối hôn sự này vẫn còn cách cứu vãn.
Cố Kiều Kiều, mày đừng hận người mẹ kế này.

Người xưa nói rất đúng, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Mụ là mẹ ruột của Dao Dao, đương nhiên sẽ vì cốt nhục của mình mà sẵn lòng vứt bỏ tất cả lương tâm.
Sau khi trả lại tờ giấy đính ước cho người đàn ông, mụ giả vờ kinh ngạc hỏi: “Anh Cố, trên tờ giấy này viết đính ước cho con gái trưởng nhà chúng ta với con út của ông Hai nhà họ Tần à?”
Đúng vậy, Cố Tư Triết gật gật đầu.


Vậy thì có vấn đề gì sao?
Đính ước cho con gái trưởng nhà mình và con trai út của ông Hai nhà họ Tần, vậy thì có vấn đề gì sao?
Vấn đề rất lớn luôn đấy!
Bây giờ con gái trưởng trong hộ khẩu nhà họ Cố chính là con gái của mụ, Cố Thư Dao.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Đổng Tĩnh cảm thấy may mắn vì đã sửa họ lại cho con gái nữa.
Có điều hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này, mụ vẫn chưa chắc chắn vị trí của mình trong lòng Cố Tư Triết, cũng không rõ thái độ thật sự của Cố Tư Triết với Cố Kiều Kiều là gì.
Ông ta thật sự có thể ghét cay ghét đắng đứa con gái duy nhất của mình như vậy sao?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận