Thập Niên Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác


Ông ta có thể sẵn sàng chuyển mối hôn sự của đứa con súc sinh trong miệng ông ta cho chị gái của nó, con gái riêng của vợ ông ta không?
Có vài việc vẫn nên nói trên giường thì hơn.
Việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng đuổi bà ngoại Đổng về.
~
“Không, mẹ không đi, mày là cái thá gì mà đòi đuổi mẹ mày đi.

Mày đừng có quên nếu không có mẹ thì mày làm gì được ăn sung mặc sướng như bây giờ? Giờ mày được nằm chăn êm gối ấm, ăn thìa vàng đĩa bạc thì muốn đuổi mẹ mày cút vào xó chứ gì? Nằm mơ đi.

Đừng nói mày quên đợt trước mày đã đồng ý với mẹ chuyện gì đấy chứ?” Bà ngoại Đổng hùng hổ chất vấn.
Đổng Tĩnh cười khổ một tiếng: “Mẹ, con cũng đâu thể làm gì được.


Mẹ ở đây ngày nào con phải ngủ riêng với anh Cố ngày ấy, vậy thì đến bao giờ con mới sinh thêm được đứa cháu ngoại cho mẹ đây?”
“Mẹ đã hỏi thử mẹ chồng con rồi, bà ta nói không ngại ngủ cùng mẹ.” Bà ngoại Đổng yếu ớt nói.
“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng cách này có thể dùng được sao?” Đổng Tĩnh xoa trán, nếu thật sự có tác dụng thì mẹ mụ đã làm từ lâu rồi.
Làm gì có chuyện hai nhà sui gia lại ở chung với nhau, hơn nữa mẹ chồng mụ còn đang ở với con trai út, con dâu chỉ cho đủ tiền củi gạo dầu muối và tiền thuốc men hưu trí.
Người nhà họ Đổng chẳng lẽ chết hết rồi sao.
“Dù sao mẹ cũng kệ, bảo mẹ mày đi ấy à, không có cửa đâu.” Bà ngoại Đổng giở giọng ngang ngược.

Không phải bà ta không biết cái khó của con gái mình, nhưng bà ta thật sự không muốn quay về cuộc sống một mình nghèo túng khổ sở đó.

Ăn không đủ ngon mặc không đủ ấm, cũng chẳng có ai nói chuyện giải sầu với bà ta.
Ở lại cái nhà này là tốt nhất, bữa nào cũng có thịt để chén, bánh mì trắng và kem que nhiều đến mức ăn không hết.
Còn có con gái và cháu ngoại.
Nhìn dáng vẻ sống chết muốn ăn bám của mẹ mình, Đổng Tĩnh đau đầu không biết làm sao cho phải.
“Mẹ à, xem như con xin mẹ luôn đó.

Chờ khi nào trong nhà có phòng trống con lại đón mẹ lên nhé.”
Bà ngoại Đổng bĩu môi, cái ngày đó không biết chờ đến tháng năm nào mới có đây.
Thấy mẹ mình vẫn không chịu lung lay như cũ, Đổng Tĩnh khẽ cắn môi: “Con cho mẹ 50 tệ, đủ để mẹ tiêu xài trong một năm rưỡi tới.” Đây cũng là tất cả số tiền mụ có bây giờ.
“Gì đấy, mày đuổi ăn xin đi đấy à?” Bà ngoại Đổng vẫn bất mãn nói.

“Con chỉ có chừng đấy thôi, tiền trong nhà đều do anh Cố quản cả.” Đổng Tĩnh bất đắc dĩ nói.
Bà ngoại Đổng nghe vậy thì thầm suy tính trong lòng: “Mẹ hỏi con, bây giờ trong nhà họ Cố có bao nhiêu của để dành?”
Chính Đổng Tĩnh cũng muốn biết chuyện này.
Mụ chần chờ rồi cũng nói: “Tiền trong nhà đều bị anh Cố cất trong két sắt cả, con chưa xem qua.” Cũng không thể nào không biết xấu hổ mà đi hỏi.
“Sao mày vô dụng thế hả con, gả vào nhà này lâu như vậy mà cũng không được quản tiền bạc trong nhà à? Sao mẹ lại sinh ra thứ vô dụng như mày chứ!” Bà ngoại Đổng hừ lạnh.
Đổng Tĩnh từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, dựa vào mắt nhìn của mình mà tự cho là bản thân hơn người.

Tiếc là mụ nhìn người không chuẩn, lần đầu kết hôn mụ đã cưới một gã bạo lực gia đình, suốt ngày bài bạc không quan tâm đến nhà cửa.
Nhưng chuyện này cũng không trách mụ được, cuộc hôn nhân đó không phải do gia đình sắp xếp sao? Hôn nhân sắp đặt, sao mụ có thể phản kháng được?
Mụ không phục, nhìn về phía mẹ mình: “Nhưng lúc anh Cố lấy đồ trong két ra cũng không tránh con.”
Bà ngoại Đổng nghe vậy thì phấn chấn lên ngay: “Nói vậy là con biết két sắt ở đâu à?”
Đổng Tĩnh cười đắc ý: “Con không chỉ biết nó ở đâu, còn biết làm sao để mở nó ra.” Cố Tư Triết không biết mụ tinh mắt đến nhường nào.
Tuy rằng chỉ thấy ông ta nhập mật mã một lần, nhưng mụ đã nhớ được ngay.


Không chỉ mụ tinh mắt mà còn có trí nhớ rất tốt, giống mẹ mụ vậy.
“Thế sao không đếm luôn đi? Con là bà chủ nhà này, chẳng lẽ cứ để bản thân không biết trong nhà có bao tiền vậy à?” Bà ngoại Đổng thử hỏi.
Nghe mẹ nói thế, tim Đổng Tĩnh nảy thình thịch.
Nhưng mụ vẫn cố nhịn nói: “Làm vậy không tốt lắm đâu.” Kế hoạch ban đầu của mụ là từ từ chiếm được toàn bộ lòng tin của tên đàn ông đó, rồi chờ tên đàn ông chủ động nộp két sắt ra.
“Ngu thật chứ, có gì mà không tốt hở con.

Lỡ như tên đàn ông đó bị một con hồ ly tinh vô liêm sỉ nào đó ở bên ngoài dụ dỗ được, tiêu hết tiền cho con nhỏ đó thì mày khóc cũng không kịp đâu con ạ.”
Nghe mẹ nói như thế, Đổng Tĩnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Được, có điều phải đợi thời cơ đến đã.” Trước tiên mụ phải trộm được chìa khóa trong tay ông ta.
~
Hôm đó Cố Tư Triết về nhà rất muộn, trên người nồng nặc mùi rượu, thậm chí còn vương mấy vết son trên áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận