Thập Niên Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác


Rõ ràng cô ta vẫn chưa được rèn luyện đủ.
"Con ngoan, không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi." Đổng Tĩnh ôm con gái.
Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt lại lóe lên sự lo lắng.
Chuyện hôm nay càng khiến mụ hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc.

Mụ nhất định phải lên kế hoạch cho tương lai tốt đẹp của con gái, để con bé không phải sầu lo về kế sinh nhai.
Nhưng mọi chuyện đã thực sự qua chưa? Rõ ràng là chưa.
Nhìn thấy bà mẹ chồng đột nhiên xuất hiện ở nhà, Đổng Tĩnh biết rằng một cơn bão khác sắp ập đến.
"Mày là cái thứ ăn cây táo rào cây sung, ăn của con trai tao, ở nhà con trai tao, còn muốn vét sạch của cải của con trai tao để đổ vào nhà mẹ đẻ nghèo rớt mồng tơi của mày à? Đồ vô lương tâm, mày không sợ bị sét đánh sao."
Bà Tôn vừa vào nhà đã đặt mông ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, bắt đầu chửi ầm lên.
"Mày là thứ đàn bà khắc chồng, nếu không phải con trai tao tốt bụng cưới mày về, nói không chừng hai mẹ con mày đã phải đi ăn xin ở đâu đó rồi.


Mày không biết ơn con trai tao thì thôi, còn dám trộm đồ nhà họ Cố.

Đồ vô ơn bạc nghĩa, bà đây đúng là nhìn nhầm mày rồi."
Đổng Tĩnh yên tĩnh nghe cũng không cãi lại, đợi đến khi bà Tôn mắng mệt rồi mới yên lặng bưng một tách trà tới, dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Thưa mẹ, mẹ uống miếng nước rồi nghe con nói.

Con thật sự không biết chuyện mẹ con trộm vòng tay, nếu không con sẽ liều cái mạng này để ngăn bà ấy lại.

Con đã gả cho Tín Triết, vậy thì sống là người họ Cố, chết là ma họ Cố, sẽ không làm chuyện gì gieo họa đến cho nhà họ Cố."
Thấy bà Tôn vẫn không dao động, mụ tiếp tục nói: “Con còn phải sinh cháu đích tôn cho mẹ, sinh con trai cho Tư Triết đấy.

Nếu đem hết tiền về nhà mẹ đẻ, sau này con và anh ấy lấy gì nuôi con đây? Con cũng không ngốc, mẹ thấy có đúng không?"
Đổng Tĩnh lặng lẽ quan sát thái độ của mẹ chồng, quả nhiên nghe đến đây, sắc mặt bà ta đã dễ chịu hơn.
Mụ ta tiếp tục: “Mẹ cứ yên tâm, con đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa." Mẹ mụ đã bị đuổi đi và không được phép vào thôn nữa, cũng không còn cách nào để trộm tiếp được.
Nói xong, mụ quay vào phòng ngủ lấy ra đôi giày vải mới khâu, ngồi xổm xuống tháo giày cũ của bà Tôn ra, cẩn thận xỏ giày mới vào: “Con làm đôi giày này cho mẹ đấy, hai hôm nay còn đang định bảo Dao Dao mang qua cho mẹ."
Hừ, bà đây thiếu gì một đôi giày của mày? Tôn Tú Hồng rất muốn có khí phách tháo giày ra ném vào mặt con dâu.

Nhưng đôi giày lại vô cùng vừa vặn, đi lại thoải mái, đường may tinh tế, bà ta không nỡ.
Nhìn con dâu cả rũ mắt quỳ một gối trước mặt mình, bà Tôn cũng bớt giận đi nhiều.

Tuy nhiên, bà ta cũng không quá cảm động trước sự thấp hèn của Đổng Tĩnh.

Đơn giản là vì thường ngày bà ta cũng được người khác hầu hạ như thế, người hầu hạ bà ta không phải ai khác mà chính là con dâu út.
Nhưng so sánh giữa hai cô con dâu cả trước và sau, nhìn Đổng Tĩnh cung kính hầu hạ mình, trong lòng bà Tôn không khỏi vênh váo.
Cô con dâu cưới sau dù nhà không ra gì, nhưng rất biết khom lưng uốn gối.

Người phụ nữ như thế mới không cướp đi hào quang của con trai bà ta, khiến con trai bà ta không phải thấp kém trước mặt vợ.
Cô con dâu trước tuy có nhà mẹ đẻ giàu, nhưng Lý Nhược Lan lại rất kiêu ngạo.
Đừng nói là tự mình quỳ xuống mang giày cho bà ta, bà ta chỉ cần răn dạy vài câu, nó cũng dám trở mặt bỏ đi.
Hừ, kiêu ngạo gì chứ.

Chẳng phải cũng chết sớm rồi sao, còn không sống lâu bằng bà già này.
Bà Tôn sống cùng con trai út.

Nhưng theo truyền thống của thôn Cố Gia, người già trong nhà thường ở cùng con trai cả.
Nhưng lúc xưa sau khi Cố Tư Triết cưới Lý Nhược Lan, đã dùng của hồi môn của vợ để xây một ngôi nhà trên mảnh đất được chia.
Hai người họ rời khỏi ngôi nhà cũ, cũng chính là nơi Cố Tư Văn và bà Tôn đang sống.

Bà Tôn không muốn rời khỏi ngôi nhà cũ nên mới sống cùng con trai út.

Con trai cả bỏ tiền, con trai út bỏ công, làm cho bà Tôn rất hài lòng.
Nhà lớn hiếu kính bà ta không ít tiền, một bà già không ra khỏi cửa như bà ta chẳng tiêu xài gì, thế nên có được bao nhiêu không phải đều tiêu cho gia đình con trai út sao?
Cô con dâu út cũng rất ranh ma, hằng ngày đều hầu hạ bà ta thoải mái dễ chịu.

Cho nên bà ta cũng không có cảm xúc gì nhiều với việc khom lưng uốn gối của Đổng Tĩnh.
Hừ, đều là do mấy thằng con trai bà ta giỏi giang, nếu không bà ta cũng không thể sống thoải mái như thế này.

Hai cô con dâu đứng trước mặt bà ta cũng chỉ biết vâng dạ.
Bà Tôn đắc ý trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ mất kiên nhẫn, cười khẩy nói: “Đừng tưởng như thế là xong, từ bây giờ về sau bà đây sẽ luôn theo dõi mày."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận