Thập Niên Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác


Nói xong, bà ta nhìn quanh: “Cố Kiều Dương đâu? Lại đi chơi ở đâu rồi?" Lâu rồi không thấy con nhóc ngang tàng này.
Đổng Tĩnh khó xử, ấp úng một lúc: “Nói thật thì chuyện hôm nay, nếu không phải Kiều Kiều ồn ào trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhà họ Cố chúng ta cũng không mất mặt trước bà con, bị mọi người cười nhạo.

Tất nhiên con không nói con bé sai, đều do người làm mẹ như con dạy dỗ không tốt."
Mụ cẩn thận quan sát sắc mặt mẹ chồng, mụ ta xưa nay rất giỏi chuyện mách lẻo.
"Kiều Kiều có lẽ đã biết bản thân sai, sợ bị bố đánh, không biết trốn đâu rồi."
"Con nhóc chết tiệt này." Vốn tưởng mẹ chồng sẽ nổi trận lôi đình giống như chồng, không ngờ bà ta chỉ lẩm bẩm một câu rồi không nói gì nữa, xoay người rời đi.
"Đúng rồi, bảo con trai tao đừng quên đưa tiền hiếu kính tháng này đấy."
Đổng Tĩnh gật đầu.
Nhìn bóng dáng mẹ chồng khuất xa, mụ cảm thấy hơi khó hiểu.

Không phải nói đôi bà cháu này không ưa nhau sao.


Khó khăn lắm mới có cơ hội xử lý Cố Kiều Kiều, sao mẹ chồng lại không quan tâm lắm nhỉ?
Vì sợ bị bố cô giận chó đánh mèo, Cố Kiều Kiều đã chạy ra khỏi nhà từ sớm, dù sao thì cô cũng đã đạt được mục đích rồi.
Kiếp trước, bà ngoại Đổng đã không ít lần xúi bố ruột đánh nguyên chủ, bị đuổi khỏi nhà họ Cố và không bao giờ có thể trở lại thôn Cố Gia nữa.
Hôm nay quả là một ngày tốt lành!
Trưởng tộc nhà họ Cố vừa mới về đến nhà, chưa kịp uống hết chun trà thì Cố Kiều Kiều đã đến gõ cửa.

Chân cẳng người trẻ tuổi thật khỏe mà!
Nhìn thấy cô nhóc nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt, cụ trưởng tộc vội vàng đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Sao vậy, bố cháu lại muốn đánh cháu nữa à? Đi nào, cụ sẽ đi dạy dỗ cậu ta cho cháu."
Nói rồi ông ấy đặt tách trà xuống, cầm lấy cây gậy định đi tìm người.
Thằng nhóc nhà họ Cố thật sự không coi cụ là gì mà.

Từ khi vợ cậu ta qua đời, cụ đã không ít lần nghe nói thằng nhóc đó đánh con cái, cụ cũng thầm răn dạy cậu ta rất nhiều lần.
Con cái vừa mất mẹ là đáng thương nhất.

Lúc này, cậu ta thân là bố không an ủi con đã đành, sao còn có thể ra tay với con cái được chứ.
Có vẻ như cậu ta không hề để tâm đến lời ông già này nói rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt chồng đột nhiên trở nên sắc bén nghiêm túc, vợ của trưởng tộc ngồi bên kia bàn không khỏi lắc đầu bất lực: “Nhìn mặt mày đen xì của ông kìa, cũng không sợ dọa con bé chạy mất.

Ông ngồi xuống trước đi, để con bé uống ngụm nước đã chứ."
Ông lão này thiệt thòi cũng chỉ vì cái khuôn mặt đó.

Cả đời cụ ấy xử lý không ít vụ kiện tụng, được mọi người kính trọng, đi đến đâu cũng được người ta kính nể.
Nhưng khuôn mặt đen như Bao Công này cũng khiến người ta sợ, ngay cả cháu ruột của họ cũng trốn tránh cụ, liên lụy bà ấy cũng ít khi được gặp cháu chắt.
Tuy nhiên cô nhóc trước mắt này có vẻ khá to gan, gần đây thường xuyên đến nhà chơi.

Người già thường cô đơn.

Đối với cô bé trong tộc thường tới nhà, chẳng những cụ nhà thích, ngay cả bà ấy cũng rất chào đón.
Sau khi trách chồng xong, vợ trưởng tộc vội vàng mời Cố Kiều Kiều ngồi xuống.
Ông lão hài lòng gật đầu, đứa trẻ này bây giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều.

Trước đây, cô cũng thường theo mẹ tới đây vào dịp lễ Tết, nhưng khi đó chỉ là cô bé ngốc nghếch chưa lớn chỉ biết ăn chơi.
"Ông Cố ơi, bố cháu không đánh cháu, cháu trốn nhanh lắm.

Với lại giờ chắc ông ấy đi làm rồi, tối về chắc ông ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận, việc này không liên quan gì đến cháu.

Cháu thấy người ta trộm của hồi môn của mẹ, không thể giả vờ không thấy được, ông xem có đúng không ạ?" Cố Kiều Kiều cười tươi nói.
Nghe vậy, cụ trưởng tộc chưa kịp nói gì, vợ trưởng tộc đã búng nhẹ lên trán cô: “Con nhóc lanh lợi." Bà ấy cũng đã nghe chuyện hôm đó bà ngoại Đổng đến nhà, cô bé này nhiệt tình thế nào, gặp bà ngoại Đổng đã thân thiết ra sao.
Cái này cũng chỉ lừa được người ngoài mà thôi, với bà lão sống thành tinh như bà ấy, sao có thể tin được chứ.
Cô nhóc nhỏ này có lẽ đã đề phòng bà già kia ngay từ ngày đầu tiên rồi.
Bà ấy cũng không vì thế mà có ý kiến gì với Cố Kiều Kiều.


Đứa trẻ còn chưa lớn mà mẹ đã qua đời.

Nếu cô bé vẫn hồn nhiên ngây thơ như trước, không khéo sẽ bị hai mẹ con nhà kia ăn rụt xương mất.
Của quý thì bị người ta ghen ghét.

Những gì mẹ con bé để lại cho con bé giờ trở thành cái gai trong mắt người khác.

Bà ấy hiểu rõ tại sao Cố Tư Triết lại có ác cảm lớn như vậy với con gái ruột.
Đều là họa do tiền bạc mà ra, vợ trưởng tộc cảm thán.

Chỉ cần hai cụ già bọn họ còn sống, sẽ cố gắng giúp đỡ đứa nhỏ này một tay.
So với Đổng Tĩnh giấu hết tham vọng vào trong mắt, hai ông bà già họ đương nhiên đứng về phía cô bé họ đã nhìn từ nhỏ tới lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận