Thập Niên Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác


Người ta đều nói đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Cố Tư Triết chiến tranh lạnh vài ngày, được Đổng Tĩnh can gián, chẳng bao lâu ông ta đã dọn về phòng ngủ chính.
Cố Kiều Kiều còn nghi ngờ chỗ ngủ chật chội ở phòng khách khiến bố mình bị ngã nhiều quá nên đâm ra sợ hãi luôn.
Ông ta dọn đi, Cố Thư Dao vinh dự được thăng chức làm “người ngủ ở phòng khách”.

Cố Tư Triết bảo cô ta dọn tới phòng ngủ phụ, cô ta còn ra vẻ rộng lượng nói: “Cứ để em gái ngủ một mình một phòng đi ạ, như vậy em ấy cũng thoải mái hơn một chút.”
“Chị ơi, không cần đâu, người ta muốn được ngủ cùng phòng với chị cơ.” Cố Kiều Kiều túm lấy cánh tay cô ta mà làm nũng.
Ọe, suýt nữa thì cô bị giọng điệu ỏn à ỏn ẻn của mình làm cho nôn thốc nôn tháo rồi.
Thấy dáng vẻ động lòng của Cố Thư Dao, cô nhếch mép cười, nói tiếp: “Chị em mình ngủ chung với nhau thì trước khi đi ngủ, em còn có thể kể chuyện cho chị nghe nữa.”
“Không được, không được, chị thích ngủ ở phòng khách hơn.


Phòng khách rộng rãi biết bao.” Cố Thư Dao xua tay lia lịa.
“Bố, bố thấy đấy, không phải con không muốn ngủ chung phòng với chị, mà do chị ghét bỏ con ấy chứ.” Cố Kiều Kiều vẫn bám mãi không buông.
Ha ha, không phải chỉ là diễn kịch thôi à, để xem ai thắng ai nhé.
Đêm đó, trước khi trở về phòng, Cố Kiều Kiều còn cố tình đi qua đi lại trong phòng khách vài lần, mãi đến khi vẻ mặt đáng thương buồn bã của chị kế dần chuyển thành tức tím mặt, cô mới cười lớn, quay về phòng ngủ phụ của mình.
Đã thật… Cho chừa thói hay giả vờ đáng thương này.
Hì hì! Cô đã đuổi nữ chính của nguyên tác đi làm “Người gác phòng khách” đấy.
Cho chừa cái tội cướp của hồi môn của nguyên chủ này, cho chừa cái tội đã gả cho người ta còn liếc mắt đưa tình với chồng của nguyên chủ này, cho chừa cái tội về nhà mẹ đẻ rồi giở trò quái đản với nguyên chủ này.
Cuộc đời bi thảm của nguyên chủ không thiếu công của hai mẹ con các người đâu.
Mới phải ngủ ở phòng khách mà đã ấm ức như thế rồi, vậy thì sau này mọi chuyện còn khó chịu hơn nhiều.
Hừ!

Hai mẹ con Đổng Tĩnh vượt qua phong ba trộm vòng tay trót lọt, về chuyện này, Cố Kiều Kiều cũng không lấy làm lạ.

Hai con gián này sao có thể đánh chết dễ dàng như vậy được chứ.
Huống chi kẻ thật sự đứng đằng sau vụ đó là bà ngoại Đổng, bây giờ bà ta cũng đã phải chịu sự trừng phạt xứng đáng rồi.
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Cố cũng quên bẵng chuyện này đi, dồn hết sự chú ý sang một chuyện khác.
“Nhà họ Tần định mở tiệc ư?” Cố Tư Triết không vui ra mặt.

Tất nhiên, trong suốt hai mươi năm qua nhà họ Tần đã mở tiệc rất nhiều lần, thậm chí vào năm con trai của anh cả Tần - Tần Hiên được tròn một tuổi, bọn họ còn mở tiệc linh đình cơ.

Trước thời điểm ấy, người trong thôn chỉ biết nhà họ Tần này là nhà khá giả, không như nông dân chân lấm tay bùn bọn họ.

Nhưng từ sau bữa tiệc linh đình đó, mọi người mới thật sự hiểu ra nhà họ nhà họ Tầnu có đến mức nào.
Trong bữa tiệc ấy, thịt gà, lợn, cá ăn không hết, còn có cả chân giò hun khói.

Có kẹo sữa Thỏ trắng nhiều không đếm xuể, có sữa mạch nha uống mãi chẳng vơi, khiến cho đông đảo người dân trong thôn, thậm chí cả người còn chưa một lần đặt chân lên huyện, ai ai cũng được mở mang tầm mắt.
Từ đó trở đi, mỹ danh nhà họ Tần “nửa dặm thôn” được lưu truyền khắp làng trên xóm dưới.

“Nửa dặm thôn” nghĩa là gia sản khổng lồ của riêng nhà họ Tần đã có thể sánh ngang với tài sản của nửa thôn Cố Gia cộng lại.
Hiện giờ Cố Tư Triết tỏ ý không vui không phải vì nhà họ Tần sắp mở tiệc đãi khách, mà là vì nửa câu nói của vợ mình.
“Nhà họ Tần đã loan tin, nói rằng hoa sen trong hồ nhà bọn họ vừa nở, muốn mời mấy cô gái trẻ trong thôn mình và vài thôn gần đây ghé sang ngắm hoa.” Đổng Tĩnh bình tĩnh thuật lại tin tức nghe được từ người dân trong thôn.
Đây là nhà họ Tần không hài lòng với đứa con ghẻ của mụ ta cho lắm, muốn chọn người khác phải không? Vậy thì có phải Dao Dao của mụ ta cũng có cơ hội này hay không?
Khác với tính cách ngang ngược, kiêu căng, vô lễ của con ghẻ, Dao Dao của mụ ta là đứa ngoan ngoãn, dịu dàng.


Mấy nhà giàu có đều thích con dâu ngoan ngoãn, hiểu chuyện như thế.
“Phì!” Cố Kiều Kiều không nhịn được mà bật cười.

Người nhà họ Tần đang sống ở thời đại nào thế hả, bọn họ muốn mượn cớ ngắm hoa để “tuyển phi” hay sao?
Chậc chậc, lại còn ngắm hoa nữa chứ, ha ha! Cứ làm như nhà quan lớn ở thời cổ đại không bằng.
Tất nhiên, không chỉ có một mình cô nghĩ như thế.
Cố Tư Triết không vui, ông ta lườm con gái mình một cái, chuyện vòng tay ông ta còn chưa tính sổ với nó nữa kìa.

Nó không biết chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài hay sao? Cả ngày cứ phải làm cái nhà này rối ren hỗn loạn thì nó mới vừa lòng có đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận