Thập Niên Trà Xanh Siêu Cấp Xuyên Vào Niên Đại Văn Làm Cái Bóng Của Người Khác


Chỉ sợ là từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo mới khó chứ.
Mục đích Cố Kiều Kiều tới đây hôm nay chính là việc này: “Ông, ông không cần nhúng tay vào đâu.

Mặc kệ là nhà họ Tần muốn hủy bỏ mối hôn sự này hay là muốn đổi người, cứ theo ý của bọn họ đi.”
Cô nói với ông cụ ngồi ở trước mặt với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Cụ trưởng tộc ngẩn ra: “Cháu thật sự nghĩ vậy sao?” Vợ trưởng tộc đứng bên cạnh cũng hơi kinh ngạc.

Ở độ tuổi này, tuy rằng số lần bà ấy ra khỏi nhà không quá nhiều nhưng vẫn biết các cô gái trong phạm vi làng trên xóm dưới mong muốn gả vào nhà họ Tần như thế nào.
Tưởng Bạch Bình đã nói trước với nhà họ Cố, bọn họ với không tới mối hôn sự với cậu chủ nhỏ Tần Hiên tôn quý nhất nhà họ Tần nhưng nhà họ Tần lại không chỉ có một đứa con trai này.
Nghe nói ngay cả cậu con trai nhà con thứ vừa mới tốt nghiệp cấp hai thôi cũng đã có người tới hỏi thăm.

Cố Kiều Kiều tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy ông ạ, cháu đã nghĩ kỹ rồi.

Có một số việc nếu đến với mình thì mình nhận, không phải của mình thì mình buông.

Hơn nữa, người chết như đèn tắt, mẹ cháu đã qua lời, ai mà biết được nhà họ Tần có còn chịu nhận mối hôn sự này nữa hay không chứ.
Hiện giờ nhà họ Cố do mẹ kế của cháu làm chủ, ông cũng biết sơ về tình cảnh của cháu trong nhà họ Tần rồi đấy.

Gả đến một nhà như nhà họ Tần, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, cháu chỉ là một đứa trẻ mồ côi mẹ, còn không phải như viên thịt bị mẹ chồng nắn bóp tùy ý sao?”
Những gì cô nói không hoàn toàn là nói láo, đương nhiên điều quan trọng là cô không phải nguyên chủ, không thích Tần Hiên.

Càng không có xu hướng thích bị hành hạ, Tưởng Bạch Bình kia cũng chẳng phải là thứ tốt gì.
Nguyên chue đã chịu khổ ở nhà họ Tần, nếu “cô” sống lại, e là có đánh chết cũng sẽ không bước lại vào nhà họ Tần nửa bước.
Vợ chồng cụ trưởng tộc liếc nhau, nhìn đứa bé ở trước mặt mà đau lòng.

Không ngờ tới một đứa trẻ vừa mới trưởng thành như con bé lại có thể hiểu được nhiều điều như vậy, xem ra việc Lý Nhược Lan qua đời là một đả kích lớn đối với đứa nhỏ này, cũng khiến con bé nhanh chóng trưởng thành rồi.
Ra khỏi nhà cụ trưởng tộc, bước chân của Cố Kiều Kiều nhẹ bẫng.
Ha ha, mẹ kế của cô nên cảm ơn cô đi.

Cô đã giải quyết trở ngại lớn nhất trên con đường cướp mối hôn sự này cho con gái cưng của mụ thay mụ rồi.

Cầm tin tức về địa chỉ hiện tại có liên quan đến cậu của cô từ chỗ của trưởng tộc, cô hơi do dự, đợi bữa tiệc của nhà họ Tần xong rồi hẵng đi tìm cậu hay là đi trước đây.
Đây cũng là một vấn đề!
Hôm nay trên bàn cơm nhà họ Cố, Đổng Tĩnh như vô tình cất lời: “Kiều Kiều à, hai chiếc vòng vàng kia vẫn đang nằm trong tay con nhỉ? Con cầm không phải là không thể, chỉ là mẹ bảo này, đồ vật đắt tiền như vậy hay là đưa cho bố con cất trong két sắt đi?”
Cô ta vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của người đàn ông.
Quả nhiên Cố Tư Triết nghe vậy thì lập tức gật đầu: “Đi, mang ra đây.” Khoảng thời gian này ông ta chỉ lo giận dỗi, suýt chút nữa đã quên mất vụ này.
Nhà họ Tần làm việc thật sự không chính thống chút nào.
Nghe nói ở mấy thôn xung quanh, cứ hễ nhà nào có có con gái thì đều nhận được lời mời từ nhà họ Tần.
Chỉ sợ hôn sự của đứa nghiệp chướng này với cậu chủ nhỏ nhà họ Tần đã xảy ra chuyện, vậy thì đương nhiên càng không thể đặt vòng tay vào trong tay nó được.
Cố Kiều Kiều đứng dậy trở về phòng, nhanh chóng mang ra, cô từ từ đưa vòng vào trong tay của bố cô, nhướng mày lên, cười như không cười rồi nói: “Bố, bố phải giữ cái này cho cẩn thận đấy, chắc chắn không thể để trộm cướp đi đâu.

Người xưa nói rất đúng, ngăn trộm ngoài thì dễ, cản trộm nhà mới khó.”
Nói xong còn nở nụ cười khiêu khích mẹ kế của cô.
Đổng Tĩnh tức đến mức suýt chút nữa không cầm nổi chiếc đũa, đứa con gái riêng của mụ ta đang tỏ ý gì đây.

Ý ở trên mặt chữ đấy thôi, Cố Kiều Kiều chớp mắt.
“Mày khắc chữ lên đây hả?” Cố Tư Triết không vui khi nhìn thấy chiếc vòng trong tay, chất vấn.
Cố Kiều Kiều gật đầu vô tội: “Đúng vậy ạ, có vấn đề gì sao bố?”
Đổng Tĩnh tiến đến bên cạnh người đàn ông, chỉ thấy phía trên chiếc vòng vàng óng ánh được khắc ba chữ to rõ ràng, Lý Nhược Lan.
Cả hai chiếc vòng tay đều có.
“Con, con...?” Mụ ta chỉ một ngón tay về phía Cố Kiều Kiều, giọng nói không nhịn được mà run rẩy, thật quá đáng.

Mụ đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, sau này mụ sẽ giữ hai cái vòng tay đó cho Dao Dao của mụ làm của hồi môn.
Bây giờ phải làm sao đây chứ, còn không phải sẽ khiến Dao Dao của mụ chịu ấm ức sao sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận