Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Thư Nghi đang nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn, liền cảm thấy bả vai bị vỗ nhẹ một chút, cô quay đầu lại, nhìn thấy một thầy giáo trẻ tuổi sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười: “Vừa mới tỉnh ngủ, hồn trở về rồi chứ?"
Người thầy trẻ tuổi bước chân cũng không có dừng lại sau lưng Thư Nghi, chỉ hơi cảnh cáo cô một chút, liền đi thẳng tới góc phòng học, đứng sau lưng ba nam sinh, đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu ba con khỉ: “Mấy đứa tại sao lại tụ lại một chỗ? Em, ngồi vào bàn số 1.
Em ngồi vào bàn số 6.
Em, ngồi ở đây, không được nhúc nhích."
Ba nam sinh buồn bã tách ra, Thư Nghi ngạc nhiên lại phát hiện hai trong ba người đó lại có dáng vẻ giống nhau y như đúc.
Đúng rồi, lớp tiểu học của cô có một cặp sinh đôi nam.
Thư Nghi cho là khi cô lớn sớm đã quên những chuyện và người bạn ở tiểu học, có nằm mơ, thì nhiều nhất cũng mơ thấy những ngày tháng học cấp ba, nằm mơ thấy mình thi vào đại học, cô lại không trả lời bất kỳ câu hỏi nào, mà bây giờ cô lại ngạc nhiên phát hiện ra, ở trong giấc mơ, cô đều nhớ được những ký ức một cách chân thực rõ ràng như vậy --- nữ sinh tóc khô xơ ngồi cùng bàn, thầy giáo dạy tin học trẻ tuổi, cặp sinh đôi có đầu giống như trái đào, còn có phòng học sáng ngời, khung cửa sổ gỗ, máy tính còn cổ lỗ sĩ như vậy, và hai học sinh phải dùng chung một máy...
Thư Nghi liền ngẩn ra, mà bạn nữ sinh ngồi cùng bàn chỉ vi thầy giáo không đưa ra một câu chỉ điểm nghiêm túc, hay là đối với Thư Nghi cũng không nói gì với cô, nhưng dáng vẻ vẫn giả vờ khẩn trương cúi đầu lật sách, máy tính trước mặt, hai người không ai chạm vào, màn ảnh tối sầm, xuất hiện một trình bảo vệ màn hình.
Trên màn hình màu đen, xuất hiện một đường thẳng ba chiều, ở trong không gian không ngừng kéo dài, đâm tới đâm lui, còn luôn thay đổi màu sắc.
Lúc học Tiểu học, Thư Nghi vốn tưởng rằng bây giờ mình đã sớm quên, nhưng bây giờ lại kinh ngạc phát hiện mình lại nhớ rõ ràng như vậy, còn bạn học tiểu học, phòng học, máy vi tính....!Từng chút xuất hiện trong giấc mơ của cô.
--- Đúng, chắc chắn là cô đang nằm mơ.
Chẳng qua là giấc mơ này của Thư Nghi, cô nhéo má, cắn tay, nhưng sao vẫn chưa tỉnh lại.
Thầy tin học tách ba bạn nam sinh kia ra, lần nữa ngồi vào máy tính trên bục giảng, giảng bài: “Các bạn học, các bạn cảm thấy kiểu chữ nào đẹp mắt?"
Trong phòng học vang lên những âm thanh nhỏ: “Nhiều màu sắc đẹp mắt" "Màu đen đẹp mặt" "Cũng không có màu nào đẹp" ...
Thư Nghi nhìn màn hình máy tính xuất hiện trên màn hình chiếu được thầy giáo điều khiển từ xe, chữ đậm chữ nhạt, nhìn tổng thể, liền cộng thêm hai điểm cho những bạn trả lời "Rất xấu."
Thầy tin học hoàn toàn không nghe lời những nói của các bạn học, tiếp tục tự nói: “Đúng! Loại này rất dễ nhìn, kiểu chữ đẹp, gọi là chữ art!"
Thư Nghi: ...!Dễ nhìn đúng là dễ nhìn, nhưng là đẹp?
Quả nhiên, trong mơ không phù hợp với suy luận...
"Thầy Kim hôm nay sẽ dạy mọi người, làm sao chèn chữ art!"
"Trước thầy làm cho các bạn xem một lần, sau đó mọi người làm việc.
Mở word ra, bấm "Chèn", chọn "Wordart", sau đó có thể viết nội dung.
Bây giờ chúng ta cùng làm, Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ..."
"Tốt lắm! Bây giờ mọi người làm một lần, thầy sẽ kiểm tra rồi hướng dẫn, bạn nào không hiểu giơ tay hỏi thầy."