Nhóm dịch: Thất Liên HoaThư Nghi bị một cô bạn có vóc dáng cao lớn không biết tên học cùng trong lớp lôi kéo cánh tay sải bước đi tới hướng cổng trường.
Hoặc là nên nói cô bạn có vóc dáng cao lớn đang sải bước đi trên đường còn Thư Nghi thì đang đi hai bước chạy hai bước mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp được tốc độ của cô bạn bên cạnh.
Thư Nghi hâm mộ mà nhìn về phía đôi chân dài của cô bạn phía bên, trực giác của cô ước tính rằng cô bạn này cũng phải cao trên một mét sáu mươi lăm, nếu như vậy chờ tới sau khi cô bạn này hoàn toàn dạy thì có thể sẽ cao hơn một mét bảy!Thư Nghi còn chưa bước ra khỏi cửa trường học thì đã liếc mắt nhìn thấy lá cờ đỏ được giương cao bên ngoài trường học, trên lá cờ màu đỏ được in những ký tự màu vàng dễ thấy – Vui vẻ trưởng thành cùng bàn ăn nhỏ.Thư Nghi: …Ngay khi Thư Nghi và cô bạn tới đây không lâu thì có một vài “giáo viên” bàn ăn nhỏ đang bắt đầu điểm danh.
Sau khi xác định rằng học sinh đều đã đến đầy đủ thì mới để mấy đứa nhỏ kéo tay nhau đi băng qua đường cái.
Còn có cả vài dì đứng ở phía hai bên trái phải của học sinh để bảo vệ các bạn học sinh bên trong.Sau khi đi bộ khoảng tầm sáu bảy phút thì Thư Nghi mới được đi tới cửa của một khu nhà trẻ.
Vừa rồi lúc đi trên đường cái cô lại nhớ lại, hồi học tiểu học từ năm lớp một đến năm lớp sáu thì cơm trưa mỗi ngày của cô đều là ăn ở bàn ăn nhỏ này.
Có ngày mẹ cô làm việc ca ngày thì cơm chiều của cô cũng là ăn ở bàn ăn nhỏ này vì phải tới tám rưỡi tối thì mẹ cô mới có thể tan làm về nhà được.Mà bàn ăn nhỏ mà cô ăn cơm thật ra chính là mấy gian phòng học làm thành sân bãi bàn ăn nhỏ của “Nhà trẻ Thiết Lộ số 2”.
Mấy giáo viên mầm non đã về hưu, cộng thêm một vài phụ nữ trung niên được tuyển dụng vào đây cứ thế mở một bàn ăn nhỏ để giải quyết vấn đề ăn uống cho những học sinh giống như cô cũng đang học ở một số trường tiểu học gần đó.Thư Nghi đếm được đại khái một chút có khoảng hơn ba mươi học sinh học cùng trường tiểu học với cô, chủ yếu là những học sinh cấp dưới.
Ngay sau đó lại có “giáo viên” dẫn những học sinh của trường tiểu học khác đi vào, tổng cộng thêm vào chắc hẳn có khoảng một trăm người.Nhà trẻ mà Thư Nghi được học chính là “Nhà trẻ Thiết Nhị”, trường tiểu học đang học cũng là “Trường tiểu học Thiết Nhị”, vậy nên cô tất nhiên sẽ hiểu biết được hoàn cảnh mà mình lớn lên từ nhỏ.
Hơn nữa hiện giờ nội tâm của cô cũng đã biến thành một người trưởng thành, có đôi khi đại não không tự chủ được mà nghĩ nhiều hơn một chút, ví dụ như hiện tại Thư Nghi vô thức mà bắt đầu tính sổ giúp bàn ăn nhỏ…Bàn ăn nhỏ được dẫn dắt bởi các giáo viên mầm non đã về hưu và dùng mấy phòng học “đơn vị của mình” để lợi dụng làm phòng bếp nấu cơm, phí sân bãi chắc chắn sẽ không cao thậm chí còn không cần phải trả tiền thuê, ngày lễ tết chỉ cần tặng một ít quà cho lãnh đạo nhà trẻ là được.Bữa trưa mỗi ngày có khoảng hơn một trăm học sinh ăn uống, cơm chiều có lẽ cũng có khoảng mấy chục người, bọn họ kiếm tiền chắc hẳn còn được nhiều hơn so với các tiệm cơm nhỏ giống như vậy.
Dù sao không phải nhà ai mở tiệm cơm nhỏ cũng có thể có hơn một trăm người khách đến ăn trưa được.Lúc Thư Nghi còn đang thất thần thì cảm giác sau lưng có ai đó đang chọc mình một chút.
Lúc cô quay đầu nhìn lại thì thấy hoá ra đó là cô bạn cao cao học cùng lớp đang chọc ra hiệu cho cô nhanh chọn một chỗ để ngồi xuống.
Chiếc bàn dài đã bày sẵn nhưng chiếc đĩa inox giống y hệt nhau, mâm đồ ăn đều là hai món ăn, một bát canh và một bát cơm giống nhau..