Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Suy xét đến thông tin thời này còn kém phát triển, rất nhiều điều là thường thức của thế hệ sau nhưng lại là chuyện khó hiểu với những người ở đây, Kiều Vi giải thích thêm: "Tụt huyết áp lượng đường trong máu quá thấp làm người ta dễ bị ngất xỉu.

Uống chút nước đường hoặc ăn tí kẹo là sẽ đỡ."

"Trời, còn phải ăn kẹo nữa à?" Tài xế líu lưỡi: "Là bệnh của nhà giàu rồi."

"Chị dâu biết nhiều thứ quá, không hổ là người có tri thức."

Khen xong cậu ta lại nói: "Bác gái khi nãy là họ hàng của chị dâu hở? Sao lại không đi theo xe đến bệnh viện, cũng không đến tiễn chị luôn vậy?"

Cậu ta đang nhắc đến bà cụ cho cô thuê phòng.

Mỗi một thời đại có những đặc điểm riêng của nó.

Lúc này đi thăm người thân thì ở lại nhà họ hàng mới là chuyện bình thường.


Không ở nhà họ hàng, hoặc là họ hàng đó không nhiệt tình với anh, hoặc là anh khinh thường người họ hàng đó.

Khách đến phải đón, khách về phải đưa.

Lễ nghĩa không chu toàn sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Tài xế Trương lái xe theo đến nhà máy động cơ dầu diesel, chờ ở bên ngoài mà không thấy ai.

Rồi cậu ta lại đi theo đến đường Hoa Văn, thấy đoàn trưởng Nghiêm đang bế ngang Kiều Vi đã ngất xỉu bước ra.

Cậu ta chỉ nhìn thấy một bà cụ đi theo, nếu nói là họ hàng thì lại không giống lắm.

Đoàn trưởng Nghiêm cũng không để ý đến bà ấy mà ôm thẳng vợ vào xe rồi bảo cậu ta lái đến bệnh viện, đóng sầm cửa xe lại.


Cũng không thấy bà cụ đó nói chuyện hoặc đuổi theo.

Kiều Vi rời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa xe, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nghiêm Lỗi qua gương chiếu hậu.

Cô kiểm tra ký ức của nguyên chủ.

Hóa ra nguyên chủ đã gửi con cho hàng xóm trông giúp, dùng cái cớ "Tôi đi thăm họ hàng, chờ bố đứa trẻ về thì đưa thằng bé cho bố nó là được".

Chỉ có một mình Nghiêm Lỗi mới biết được chân tướng, vì nguyên chủ đã để lại cho anh một lá thư cáo biệt và yêu cầu ly hôn đặt trong phòng ngủ.

Cô đã rõ, tài xế không biết sự thật Kiều Vi Vi đã bỏ nhà ra đi, có thể là có phỏng đoán, cũng có thể cậu ta đang thử hoặc chỉ đơn giản là cậu ta muốn tìm chủ đề để nói chuyện thôi.

Nhưng cô và Nghiêm Lỗi cần phải che giấu chuyện này.

Kiều Vi nhìn chăm chút vào đôi mắt của người đàn ông trong gương.

Trong trí nhớ của cô, người đàn ông này là một người không có văn hoá, thô bỉ, lại có quá nhiều "thói quen chân đất".

Tất nhiên, những thứ này đều là ấn tượng rất chủ quan, đều đến từ chính nguyên chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận