Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Như này không được.

Cô cũng đã trải qua một cuộc đời khốn khổ rồi mới xuyên qua đây, bây giờ cô có một cơ thể trẻ khỏe, một người chồng đẹp trai đầy hứa hẹn, một ngôi nhà chờ cô trở về.

Tất cả những điều này không thể để cho người ta cướp đi được.

Nhất là khi cô nghĩ đến "nhà", trái tim cô sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, một bóng dáng nhỏ bé như thể hiện lên trước mắt.

"Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về?" Đứa trẻ kia đã hỏi như vậy khi được gửi cho nhà hàng xóm.

Thằng bé cũng không biết mình đã bị bỏ rơi.

Nguyên chủ Kiều Vi Vi chết đi vì đau khổ và tuyệt vọng, giao lại cơ thể và cuộc sống của mình cho người vừa xuyên đến là Kiều Vi, nhưng đồng thời, cô ấy cũng để lại trong lòng Kiều Vi một dấu ấn thật sâu sắc, đó là sự áy náy với đứa bé kia, sự hối hận khi cô ấy đã vứt bỏ đứa con của mình.

Đối với tất cả những điều này, nguyên chủ hy vọng người xuyên đến có thể bù đắp thay cô ấy.


Tựa như một giao dịch.

Kiều Vi đã chấp nhận giao dịch này.

Cô tiếp nhận cơ thể khỏe mạnh, người chồng anh tuấn và gia đình này của nguyên chủ, cái giá phải trả là cho đứa con của nguyên chủ một cuộc sống hạnh phúc.

Rất công bằng.

Vậy nên Kiều Vi không thể trở thành một vật hy sinh vô danh trong truyện như nguyên chủ được.

Ngay từ thời điểm cô xuyên đến đây, câu chuyện này cũng đã thay đổi.

Cuộc hôn nhân này nhất định phải tiếp tục, thế thì về sau...!Kiều Vi lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, lại bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Lỗi…

Chào anh nhé, nam chính.


Kể từ giờ, tôi sẽ là nữ chính trong cuộc đời anh.

Xe Jeep đi xuyên qua thị trấn.

Nói đúng ra thì khu gia thuộc của họ thậm chí còn chẳng phải ở trong mà là ở ngoài thị trấn.

Chẳng qua sau giải phóng thị trấn vẫn luôn được mở rộng ra ngoài, dần dần nhập luôn khu nhà ở của gia đình quân nhân vào bên trong.

Xe dừng lại, Nghiêm Lỗi ngồi ở ghế phụ xuống xe trước, đi vòng ra sau mở cửa thùng xe cho cô.

Loại xe jeep đời cũ này không có hai hàng ghế trước sau như xe đời sau, phía trước là ghế lái và ghế phụ, đằng sau là khoang chở hàng.

Hai bên sườn trái phải có một băng ghế dựa dài, có thể ngồi được bốn người.

Chen chúc một tí thậm chí sáu người ngồi cũng được.

Người đàn ông vẫn không nói một lời, nhưng lại đưa tay về phía Kiều Vi.

Kiều Vi nhìn bàn tay vươn vào trong xe, trong lòng lại cộng thêm một điểm cho người đàn ông Nghiêm Lỗi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận