Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Còn Kiều Vi hiện giờ có cuộc sống mới, cả người đều vui vẻ hớn hở, lại vừa mới tắm xong, tinh thần càng thêm rạng rỡ từ trong ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến người ta thấy cô đẹp.

Ánh mắt Lâm Tịch Tịch lóe lên: "Đoàn trưởng Nghiêm còn trẻ như vậy, sao có thể gọi là chú được."

Muốn ngang hàng với Nghiêm Lỗi? Vậy nữ chính hiện tại đã quyết định ôm đùi nam chính rồi phải không?

Kiều Vi cười như không cười, hỏi cô ta: "Cô bao nhiêu tuổi?"

"Mười bảy."

Kiều Vi quay đầu nhìn Nghiêm Lỗi: "Anh Nghiêm, anh bao nhiêu tuổi."

Anh Nghiêm là gì vậy.

Chẳng phải cô thường gọi anh là Nghiêm Lỗi sao?

Nghiêm Lỗi thầm chửi thề, trả lời: "Anh hai mươi bảy rồi."


Anh quen tính tuổi theo tuổi mụ.

"Anh xem, anh hơn người ta mười tuổi đấy, già rồi." Kiều Vi trìu mến nói: "Hơn nữa, cô là cháu gái của anh Triệu, kém chúng tôi một bậc.

Anh Nghiêm, không phải nông thôn các anh chú trọng thứ bậc nhất sao?"

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ "nông thôn".

Nghiêm Lỗi cảm thấy Kiều Vi lại đang coi thường xuất thân nông thôn của anh.

Anh lạnh lùng đáp trả Kiều Vi: "Đó gọi là lễ nghĩa.

Thứ bậc mà loạn là không biết lễ nghĩa."

Lâm Tịch Tịch đỏ mặt tía tai vì những lời nói đó.

Bởi vì nông thôn rất coi trọng thứ bậc, cho dù ông chú mới mười tuổi, còn cháu đã ba mươi tuổi, thì cũng phải gọi là ông chú, không được gọi bừa bãi.

Nếu không là không biết lễ nghĩa.


Lâm Tịch Tịch mang tâm tư riêng, muốn ngang hàng với Nghiêm Lỗi.

Nếu cô ta lấy Nghiêm Lỗi thì không sao, nhưng bây giờ cô ta chưa lấy Nghiêm Lỗi, tính thứ bậc theo đoàn trưởng Triệu thì đúng là cô ta kém một bậc, gọi bừa chị dâu chính là không biết lễ nghĩa.

Không ngờ lại bị Nghiêm Lỗi làm mất mặt.

Kiều Vi nghiêm mặt nói: "Anh mau nhận lấy đồ trong tay Tiểu Lâm đi."

Nghiêm Lỗi vừa quay người đã thấy Lâm Tịch Tịch vẫn ngơ ngác đứng đó, tay còn bưng cái tô tráng men.

Thực ra chỉ cần đi hai bước là có thể đặt lên bàn, không hiểu sao cô ta không bước tới, mà cứ ngây ra đứng đó đợi anh nhận.

Cảm thấy đứa cháu này của anh Triệu hơi...!không được thông minh cho lắm.

Nghiêm Lỗi tiến đến nhận lấy cái tô tráng men: "Cảm ơn.

Chuyển lời cảm ơn chị dâu giúp tôi nhé."

Kiều Vi cố ý nói: "Hay là Tiểu Lâm ngồi lại ăn cùng luôn?"

Một câu nói đã đánh thức Lâm Tịch Tịch, cô ta hơi gượng gạo nói: "Không cần đâu, ở nhà còn đang chờ tôi về ăn cơm."

Kiều Vi lập tức nói: "Vậy cô đi thong thả nhé"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận