Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Còn có người mắng là "Đồ đần hết ăn lại nằm", thậm chí có họ hàng của nam chính còn mắng trước mặt nam chính và con trai.

Sau khi mắng nữ phụ xong còn nói: "Sau này phải hiếu thảo với mẹ kế của con đấy."

Mỗi lúc như thế, con trai của nữ phụ sẽ im lặng không nói gì cả.

Sau này, nam chính và con trai không chủ động nhắc đến cô ấy nữa, dù chỉ một lần.

Ít nhất trong truyện không hề nhắc đến, đó là do tác giả không miêu tả, còn nam chính và con trai có nghĩ tới hay nhắc đến cô ấy hay không, Kiều Vi cũng không biết.

Tóm lại, nữ phụ Kiều Vi Vi chính là vật hi sinh.

Kiều Vi nhắm mắt lại, nhận phần ân tình này của Kiều Vi Vi.

Hồi lâu sau, lúc tin tức hỗn loạn trong đầu dừng lại, Kiều Vi mới mở mắt ra.


Từ giờ trở đi cô chính là Kiều Vi Vi.

Vợ của ai đó, mẹ của ai đó.

Thật ra, Kiều Vi Vi không thể tốt nghiệp cấp ba đã đi làm công nhân, làm công nhân chưa được một năm đã kết hôn.

Bây giờ con bốn tuổi, cô ấy mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ hơn tuổi thực của Kiều Vi.

Đối với Kiều Vi mà nói, việc giành được một sinh mệnh mới, thân thể trẻ trung hơn, đây là chuyện may mắn không gì sánh bằng.

Việc quan trọng là tìm người cứu mình, thân thể này đang sốt cao, vì sức mạnh thần kỳ gì đó vẫn chưa chết nhưng vô cùng yếu ớt.

Kiều Vi thử động đậy nhưng lại ngã xuống giường, cũng may 'Giường' này không phải giường đàng hoàng, chỉ dùng gạch dựng lên, bên trên đặt tấm ván hay cánh cửa xem như giường.

Tóm lại giường này rất thấp, ngã không đau.


Kiều Vi yếu ớt ngồi dưới đất thở dốc.

Căn phòng này rất nhỏ, không có cửa sổ đàng hoàng, ánh sáng lờ mờ, cũ nát.

Chỉ có một chiếc giường đơn giản và một chiếc bàn gỗ cũ kỹ.

Sau khi Kiều Vi Vi trốn khỏi nhà chạy lên tỉnh thì đến thẳng nhà máy động cơ dầu diesel nhưng không gặp kỹ thuật viên.

Cô ấy lại không có giấy giới thiệu, không thể thuê trọ.

Cô ấy hỏi thăm trên phố gần nhà máy có nơi nào ở lại được không, trùng hợp gặp một bà cụ, nói nhà bà ấy có phòng trống, có giường.

Kiều Vi Vi đi theo bà ấy, thì ra 'Phòng' này được xây riêng trong một góc của dãy nhà, chỉ đủ để xoay người.

Đúng là bên trong có 'Giường', nhưng ngay cả một cái cửa sổ đàng hoàng cũng không có.

Nhưng Kiều Vi Vi không quen sống ở tỉnh, lại không thể ở nhà trọ, trong lòng cô ấy lo lắng nên cố chịu đựng.

Cô ấy ở trọ nhà bà cụ một ngày ba hào, ở ngày nào tính ngày đó, bao một bữa cơm nên Kiều Vi Vi mới ở lại đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận