Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Ra sân, anh mới châm thuốc.

Ngồi trên ghế đẩu hút thuốc, nhìn Kiều Vi dắt Nghiêm Tương đi rửa mặt đánh răng.

Cô rất dịu dàng, dịu dàng hơn trước rất nhiều, dường như rất kiên nhẫn.

Mặc chiếc áo sơ mi rộng của anh, lúc cúi xuống, chỉ thấy đôi chân, vừa thẳng vừa trắng.

Thật khó tưởng tượng, chỉ vài ngày trước, cô đã quyết định bỏ chồng bỏ con.

Có phải vì vấp ngã bên ngoài, rút ra bài học, nên học được cách trân trọng không?

Cô nói để anh coi như cô của ngày hôm qua đã chết, hôm nay là một sự khởi đầu hoàn toàn mới.

Nhìn Kiều Vi và Nghiêm Tương rửa mặt xong, nắm tay nhau vào nhà, Nghiêm Lỗi ném đầu thuốc xuống đất, dập tắt một cách tàn nhẫn.

Hy vọng cô nói được làm được.


Anh cũng đi rửa mặt, còn rửa cả chân, mùa hè rất tiện, còn dùng khăn ướt lau người, trở về phòng sạch sẽ thoải mái.

Trong phòng phía Đông, mơ hồ truyền đến tiếng Kiều Vi kể chuyện cho Nghiêm Tương.

Vẫn là người đó, nhưng cứ có cảm giác hành vi lời nói đều khác xưa.

Cũng không biết là khác ở điểm nào.

Nghiêm Lỗi trở về phòng ngủ, tắt đèn nằm xuống.

Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt ra...!Trong bóng tối có một người nhẹ nhàng bước vào.

Nghiêm Lỗi mở mắt, nhìn người đó trong bóng tối cởi chiếc áo sơ mi vải bông trắng rộng thùng thình, mặc một chiếc áo ba lỗ ngắn, nằm xuống bên cạnh anh.

"Em..." Anh lại ngậm miệng.

Kiều Vi ngẩng đầu lên: "Sao thế?"


Nghiêm Lỗi lật người, quay lưng về phía cô, giọng trầm trầm: "Không có gì."

Đã lâu rồi họ không chung phòng chung giường.

Cô vẫn luôn ngủ ở phòng phía Đông cùng con trai.

Sao hôm nay lại sang đây?

Thật lòng hối cải rồi sao?

Đương nhiên Nghiêm Tương muốn kêu mẹ ngủ cùng với mình, nhưng Kiều Vi từ chối.

Thứ nhất, cô kế thừa toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ, kế thừa chồng và con trai, phải giữ gìn cái nhà này, vợ chồng luôn phân phòng như vậy nhất định không được.

Một nguyên nhân khác là bởi vì cô đến từ thế giới đời sau, lý niệm giáo dục không giống với nguyên chủ.

Không chấp nhận hành vi mẹ và con trai cùng giường, bé trai vào phòng tắm nữ và nhà vệ sinh nữ.

Cô cố ý thở dài: “Đến khi nào thì Tương Tương mới trở thành một người đàn ông dũng cảm ngủ một mình đây?”

Quả nhiên Nghiêm Tương bị khích tướng, vỗ ngực bảo đảm: “Hiện giờ con đã rất dũng cảm, mẹ ngủ với bố đi.”

Cô ra sức khen ngợi thằng bé, lại cắn khuôn mặt giống như quả táo của cậu, đốt nhang muỗi rồi ra cửa, nhẹ chân nhẹ tay quay trở về phòng ngủ của cô và Nghiêm Lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận