Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Điểm khác với đời sau là còn phải đưa tem phiếu.

Kiều Vi cũng không biết nên đưa bao nhiêu, thử đặt hai ba tờ lên trên quầy.

Cô gái lấy tiền kỳ quái nhìn cô, cầm lấy hai tờ từ trong đó.

Kiều Vi cũng thầm có cân nhắc số lượng sử dụng của tem phiếu.

Cô gái đưa cho cô bốn thẻ giấy có cạnh thô, hai tờ in “Hoành thánh một bát”, hai tờ in “Bánh quầy một cái”.

Kiều Vi cầm lấy đưa cho đầu bếp ở cửa quầy, đợi một lúc, chờ cửa quầy gọi thì đi qua bưng hoành thánh và bánh quẩy về.

Hoành thánh phối với bánh quẩy, một trong những phối hợp ngon nhất cho bữa sáng.

So với hoành thánh to thường thấy ở trong tiệm ăn sáng đời sau, hoành thánh thời này gần như không thấy thịt.


Nhưng mà vỏ hoành thánh cán cực mỏng, giống như cá vàng kéo cái đuôi thật dài.

Lớp vỏ kia hấp thu hoàn toàn hương vị của nước canh, đầu lưỡi vừa nhấp đã tan trong miệng.

Kiều Vi trước khi chết còn dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để sống thở dài...!Chính là vì một miếng hoành thánh ngon như vậy, còn sống cũng đáng giá.

Hai mẹ con ăn ngon lành xong, Nghiêm Tương hỏi: “Mình về nhà sao?”

Kiều Vi lắc cái giỏ đan bằng nhựa: “Đi mua thức ăn.”

Nghiêm Tương rất quen thuộc với chợ nông sản, nhảy nhót dẫn đường.

Niên đại này không có đồ điện, đương nhiên không có tủ lạnh, hoa quả mùa hè tươi mới không thể bảo quản lâu được, về cơ bản mỗi nhà đều ăn ngày nào mua ngày đó, tối đa mua cho hai ngày.

Quy mô của chợ còn nhỏ hơn mong đợi của Kiều Vi nhiều, chủng loại rau cũng thật đơn điệu, tất cả đều là rau thông thường của phương Bắc, hoàn toàn không nhìn thấy rau phương Nam.


Quầy bán thịt chỉ có một, xếp một hàng dài.

Còn nghe thấy tiếng chào hỏi liên tục.

Nơi đây nhỏ bé, mọi người đều quen biết nhau, chợ và nhà vệ sinh công cộng đã trở thành nơi xã giao.

Ký ức nói cho Kiều Vi, phải xếp hàng mua thịt trước, nếu không thật sự có khả năng thịt đã bán hết mà còn chưa mua được.

Cô nắm tay Nghiêm Tương xếp hàng.

Cũng không có người khác dẫn theo con xếp hàng, trẻ con thiếu kiên nhẫn, lắc lư, nhảy nhót hoặc ồn ào.

Về cơ bản bố mẹ coi như không nhìn thấy, chờ bị làm phiền thì vung hai bàn tay.

Kiều Vi nhìn Nghiêm Tương, vừa so sánh, Nghiêm Tương thật ngoan, im lặng dựa vào bên cạnh cô.

Lúc này, thằng bé hơi giống với thiếu niên kiệm lời trầm mặc được miêu tả trong nguyên văn kia.

Giống như cảm ứng được gì, thằng bé đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Kiều Vi đang nhìn mình, thằng bé cười với cô.

Đôi mắt sáng ngời cong cong, hàm răng trắng sạch sẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận