Thập Niên Vợ Cũ Vai Phụ Hạnh Phúc


Nụ cười này thật sự có thể tinh lọc tâm hồn của người trưởng thành.

Kiều Vi dùng sức xoa đầu thằng bé.

Có cô ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bé trai đáng yêu biến thành thiếu niên tối tăm.

Chờ mãi mới tới lượt cô, cắt một miếng thịt, có mỡ có nạc.

Bởi vì cô đến hơi muộn, thịt đã không còn nhiều.

Người đằng sau còn mất hứng: “Sao mua nhiều vậy, bao nhiêu người ăn thế.”

Kiều Vi nhìn miếng thịt kia, không lớn lắm.

Cũng bởi vì không có tủ lạnh, không thể để lâu nên mới mua có một ít như vậy.


Cô mỉm cười: “Về nhà còn phải cắt một miếng, mua hộ hàng xóm.”

Cô ăn mặc xinh đẹp, nở nụ cười ôn hòa sáng ngời, người mất hứng đằng sau cũng không tiện nói gì nữa: “À.”

Kiều Vi cũng bắt đầu có trải nghiệm thiết thực về việc thiếu thốn vật tư của thời đại này.

Lại mua một ít rau, còn định mua ít hoa quả.

Nhưng cô dậy hơi muộn, lại còn đi đại viện ăn sáng làm trễ nải thời gian, còn xếp hàng dài để mua thịt nữa, khi định mua hoa quả thì đã bán hết.

Đành phải thôi, âm thầm nhắc nhở bản thân vật tư của thời đại này túng thiếu như vậy, buổi sáng không thể dậy muộn, nếu không sẽ không mua được thứ tốt.

Mang theo đồ, cô dẫn Nghiêm Tương chậm rãi đi về.

Thật ra thì ra ngoài đi dạo như vậy rất tốt, ký ức về thị trấn này chậm rãi trải rộng ra, rơi xuống, từ cuộn phim biến thành hiện thực trước mắt.

Đi tới đi lui, nhìn thấy bộ phận bán hàng của cung tiêu xã.


Kiều Vi đến từ đời sau có hàng hóa rất phong phú, luôn cảm thấy chỉ xách theo một miếng thịt làm quà cho người ta rất khó coi, mặc dù biết ở thời đại này, thịt thật sự là thứ tốt, nhưng vẫn cảm thấy lễ quá mỏng.

Dù sao một nhà đoàn trưởng Triệu đã chăm sóc Nghiêm Tương mấy ngày, hơn nữa còn rất quan tâm đến thằng bé.

Nếu như ở đời sau, ai sẽ giúp đỡ quan tâm trẻ con của nhà người khác chứ, cũng không phải là thân thích.

Thậm chí kể cả hàng xóm nhà bên cạnh họ gì đều không biết.

Kiều Vi vẫn quyết định đi vào trong quầy bán hàng nhìn xem.

Bộ phận bán hàng rất rộng rãi, phòng không nhỏ, nhưng vừa bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy hết toàn bộ.

Thật sự không có gì có thể mua.

Chủng loại hàng hóa quá ít, thậm chí cả hoa quả cũng không thấy quả nào.

Cuối cùng, Kiều Vi quyết định mua đường đỏ.

Bởi vì cô nhớ mẹ của cô đã từng kể với cô rằng khi còn nhỏ có cho cô uống nước đường đỏ, đường đỏ ở thời đại đó là thứ tốt.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận