Hừ, dù sao thì chuyện cô ta và Kiều Hạo ở bên cạnh nhau là ván đã đóng thuyền, có chết cũng không thể thay đổi.
Thế nhưng, không biết về sau Khương Như An và người đàn ông tên Lâm Thừa Ngôn kia sẽ thế nào nhỉ?Cho dù người đàn ông kia biết kiếm tiền thì sao chứ? Đời trước không phải vẫn phải chuyển khỏi thôn Hồng Tinh đấy ư?Ai biết được có phải anh phạm phải tội gì nên mới trốn đi không?Chỉ cần nghĩ đến cảnh Khương Như An đời này sẽ phải sống những ngày tháng trốn trốn tránh tránh không tiện gặp người, Tô Ý lại không kiềm chế được nụ cười hả hê, cứ như thể cô ta thực sự trút được cơn giận rồi vậy: nếu thật sự đến lúc đó, cô ta sẽ đại phát từ bi, bố thí cho Khương Như An một chút tiền, coi như bồi thường.
Thời gian từng ngày trôi qua, thế nhưng Khương Như An vẫn chưa nhận được thư hồi âm từ tòa soạn.
Cô cũng không sốt ruột, mà lặng lẽ ở nhà vừa làm việc nhà, vừa tiếp tục viết bản thảo.
Thi thoảng Lâm Thừa Ngôn cũng sẽ mang chút quà vặt sang cho cô, chẳng qua anh đều lựa chọn thời điểm có Cao Thúy Hoa hoặc Khương Vĩ Quốc ở nhà mới đến, sẽ không để người ta có cơ hội đàm tiếu.
Điều này khiến cho ấn tượng của hai vợ chồng Cao Thúy Hoa với cậu con rể tương lai càng tốt hơn.
Khương Như An phát hiện ra Lâm Thừa Ngôn rất thích kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trên đường anh đi vận chuyển, chẳng qua nghe cũng rất thú vị, điều này còn khiến cô nảy sinh ý tưởng về một bộ tiểu thuyết có nam chính là lái xe tải vận chuyển đường dài, nội dung thì chuyển thể và trau chốt lại những chuyện Lâm Thừa Ngôn kể.
Đây mới chỉ là ý tưởng, cô vẫn chưa quyết định, nên cũng không nói cho Lâm Thừa Ngôn biết.
Thời tiết càng ngày càng nóng hơn, mỗi sáng Khương Như An đều nấu một nồi chè đậu xanh rồi ngâm trong vại nước.
Nước trong vại là nước giếng, nên khá lạnh, ngâm đến chiều mới lấy ra, chè đậu xanh sẽ rất lạnh, ăn một miếng bèn cảm thấy cả người sảng khoái.
Lúc nấu cô còn cố ý thả thêm mấy viên đường mua từ hợp tác xã cung tiêu hôm trước, khi ăn vào có thể cảm nhận được một chút vị ngọt.
Thấy trời đã ngả chiều, cô buông bút xuống rồi đi vào phòng bếp, cô lấy chè đậu xanh trong vại nước ra, bỏ cả nồi lẫn bát vào rổ, rồi đội mũ rơm ra ngoài.
Hai giờ chiều là thời điểm nắng gắt nhất, khi Khương Như An ra đồng, đứng từ xa đã thấy bóng dáng của Cao Thúy Hoa và Khương Vĩ Quốc.
Hai người vùi đầu ra sức vung cuốc, mồ hôi trên đầu chảy dọc theo trán, gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng lên.
.