Ai không biết bà cụ ghét Hứa Chương Nam nhất, nếu Hứa Chương Nam dám không nấu cơm, bà cụ sẽ không tha cho bà.
Lúc ăn cơm, Tôn Hà Hoa cũng mắng mỏ như thường lệ, Hứa Chương Nam đều coi như gió thoảng bên tai.
Tôn Hà Hoa mắng mãi cũng mệt, cuối cùng thì bàn ăn cũng yên tĩnh lại.
Lúc Tống Tri Thu sắp đi ngủ, cô đột nhiên nhớ đến lá thư nhận được vào ban ngày.
Bây giờ cơ thể cô đã nhỏ đi, cũng mang theo một vài thói quen của trẻ con, trời vừa tối một chút thì đã buồn ngủ không chịu nổi rồi, cô nâng mí mắt lên lấy bức thư đưa cho Hứa Chương Nam.
Lúc này, Hứa Chương Nam vừa mới bế Tống Tri Thi lên trên giường, thấy dáng vẻ buồn ngủ díp mắt của cô thì tiện tay nhận lấy lá thư rồi để sang bên cạnh.
Bà cởi áo khoác bông cho Tống Tri Thu ra trước, sau đó bế cô lên giường nhét vào trong chăn.
Hứa Chương Nam xoa xoa hai cái đầu nhỏ nhô ra từ trong chăn, dịu dàng cười nói: “Mau ngủ đi.
”Sau khi làm xong mọi việc, Hứa Chương Nam mới có thời gian cầm bức thư kia ra đọc.
Thư trong nhà đều được gửi cho Tống Vĩnh Dân, từ sau khi Hứa Chương Nam đến huyện Nam Bình cũng không có người nào gửi thư cho bà nữa.
Như thường lệ, bà phải cất lá thư đi, đợi Tống Vĩnh Dân trở về rồi mới lấy ra đọc, nhưng Hứa Chương Nam lại đột nhiên nhìn thấy tên người gửi thư, lập tức không dám tin mà trợn tròn hai mắt.
Bà chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó, tay trái hơi run rẩy vuốt ve nó.
Một lúc lâu sau, bà mới xé bì thư ra, cầm lá thư đọc.
Ngọn đèn dầu nhuộm màu vàng chiếu rọi khắp căn phòng, cái bóng đổ trên bức tường có chút run rẩy.
Tống Tri Thu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy mẹ cô đang dùng hai tay bụm mặt, tiếng thút thít nho nhỏ khẽ vang lên.
Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mà lại không thể ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến.
Mí mắt nặng như thể treo nghìn cân, cố gắng mở thế nào cũng không làm được, cuối cùng Tống Tri Thu lại chìm vào giấc mơ đen tối ngọt ngào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Tri Thu tỉnh dậy, tạm thời hơi hoảng hốt.
Hình như ngày hôm qua cô mơ thấy mẹ mình khóc thì phải?Tống Tri Thu nhìn Tống Tri Lễ còn đang ngủ khò khò ở bên cạnh, rón rén mò mẫm xuống giường, sau đó cô khó khăn mặc quần áo vào rồi chạy lon ton ra ngoài.
Sáng sớm mùa đông, khắp nơi tràn ngập hơi lạnh, vừa bước xuống giường đã lạnh đến nỗi toàn thân phát run.
Tống Tri Thu hung hăng hà hai hơi, rồi dậm chân, xoa xoa tay chạy về phía nhà bếp bên kia.
Hứa Chương Nam thật sự đang ở trong đó.
.